Chị ghê gớm và rất giỏi đổ lỗi bởi những gì chị làm sao, chị nghịch phá gây hỏng hóc bỗng chốc đều biến thành lỗi của tôi khi bố mẹ hỏi đến. Tôi thường bị ăn đòn thay chị và những lần như thế, tôi chỉ âm thầm chui vào một xó nào trong nhà hoặc ra góc vườn vắng ngồi khóc vì chị dựng chuyện khéo như thật, dù tôi có cố thanh minh mấy bố mẹ cũng chẳng bao giờ chịu tin tôi cả.
Nhờ thông minh nên chị tôi đỗ đại học và khi tốt nghiệp ra trường có việc làm ngay tại một công ty lớn với mức thu nhập đáng mơ ước của nhiều cô gái trẻ. Còn tôi, lận đận thi đại học đến hai lần vẫn trượt nên tôi xin vào làm công nhân cho khu công nghiệp ngay gần nhà. Bố mẹ càng có nhiều lý do hơn để yêu quý chị và luôn lấy chị làm niềm tự hào, làm tấm gương để so sánh, răn đe tôi.
Nhiều lúc tủi thân quá, tôi đâm ra giận bố mẹ bởi đâu phải đứa con nào được sinh ra cũng hoàn hảo, thông minh, duyên dáng đâu.