Đang bú ngon lành, bỗng cánh cửa buồng bị tông ra. Trời ơi ? Thằng Lục con bà Hương Cự đứng chần dần ra đó, mặt xanh lè, vì ghen. Nó không nói gì chỉ đứng nhìn chị Ba rồi ứa nước mắt khóc, trông thật tội nghiệp.
Thằng này cũng bàng tuổi em thôi, nhưag nhà nghèo, nó không đi học. Thấy nó đứng im mà ghen, chị Ba nói:
– Lục à, đây là anh Lâm, em chồng chị. Tại cả tháng nay em không tới thăm chị, chị mới “ăn vụng” chút đỉnh. Có gì đâu em ghen? Cổi đồ lên nằm luôn đây mình đụ tay ba. Con trai phải hào hùng, vui vẻ. Đừng khóc, anh Lâm cười cho. Thằng Lục cố dằn cơn ghen, nói đứt quãng:
– Chị nói chị thương có một mình em, rồi bây giờ có thêm anh Lâm nữa. Chị coi kìa, chị chàng hãng ra cho ảnh bú lồn. Cái lồn đó của em, em thương nó, em yêu nó….
– Thì nó vẫn còn đây chớ có mất đi đâu mà em lo Mau đi cưng. Cổi truồng ra, lên ngồi ngang qua mặt chị, chị bú cho.
– Không, em chỉ thèm bú lồn chị thôi à. Nói anh Lâm nhường lại cho em. Lồn đó của em, của em!
Em tự động nhường lồn chị Ba cho nó. Nó lè lẹ tuột hết quần áo, quỳ xuống, banh lồn chị Ba ta, ngoạm vào bú, giống hệt thầng bé khát sữa. Em lên ngồi vất qua mặt chị Ba. Đưa cặc cho chị bú. Vậy là chị được đến hai thằng nhóc phục vụ. Té ra lâu nay chị Ba cũng đã từng ngoại tình với Lục mà em hoàn toàn không biết. Thằng Lục ốm xanh xao. Con nhà nghèo cũng có, nhưng lý do chính vẫn là ham đụ chị Ba.
Từ phút đó em yên tâm, không sợ chị Ba xì chuyện yêu thương thầm lén của .em với .chị Vân nữa. Bởi em đã thấy được lá tẩy của chỉ Ba: thằng Lục!
Em quay xuống nhìn. Thằng Lục le lưỡi quét mạnh hai mép lồn bà chị dâu. Một ngón tay nó chà mạnh hột le. Nó nhắm mắt bú say sưa cho đã cơn thèm của chính nó, chớ không phải làm cho chị Ba khoái lạc Em bất ngờ hỏi nó:
– Lục, sao hồi nãy đứng khóc thấy tội quá vậy?
– Anh, con nhà giàu, muốn ai mà không được.
Còn nghèo như em, được .chị Ba cưng là điều vạn phúc clỉa em. Mất chỉ, em đâu còn ai. Không những mất chỗ vui chơi, mà còn mất người cho tiền em ăn quà hằng ngày….nên em khóc!
Tự nhiên em thấy thương nó, thương luôn cả chị Ba. Một người vì ham đụ, người kia vì nghèo. Bỗng em nhđ tới chị Vân, người đang mang thai với em ( ?). Em nói với chị Ba:
– Có Lục đây, chị vui chơi với nó. Cho em chạy qua thăm chị Vân một chlít. Biết đâu giờ này chỉ cũng đang mong em, chờ em. Tối nay, chị em mình gặp nhau. Còn Lục, từ nay hai anh em mình chia nhau ra mà hưởng. Em ban ngày, anh ban đêm.
Muôn sự, của chung mà. Ghen làm chi. Chắc gì một mình em đã kham nổi chị Ba!
Nói xong em mặc đồ, từ giã, chạy lẹ qua nhà chị Vân, giữa lúc chị đang ngồi gọt khoai nấu chè. Chị hỏi:
– Đi đâu mất tiêu, sáng nay không thấy em qua chơi?
– Em để ý thấy giáng dấp chị Vân có vé chậm, mệt mói. Hai cánh mũi có vé hơi mọng đỏ. Em hỏi rất tế nhị:
– Được mấy tháng rồi hả chị Vân? Nói thật cho em nghe.
Chị có vẻ giật mình, ngừng tay, nhìn em, bối rối:
– Cái gì mà mấy tháng hả em cưng?
– Cái bầu của chị. Xin lỗi em hỏi có hơi đường đột…
Chị thở ra, nhìn ra khu vườn bát ngát ngoài kia:
– Khoảng ba tháng rồi đớ Lâm ! Và nó là … con của em, chớ không phải của Thanh. Chắc chắn là nó giống em rồi. Mà giống em thì tất nhiên giống cả Thanh. Có điều chị lo là không biết Thanh có để ý ngày chàng về phép cách đây những năm tháng lận. Nếu chàng không nhận…chắc chị phải mang bé về Long Xuyên để nuôi.
– Còn em? Em ngồl xuống cạnh chị, cầm tay chị hỏi thế.
Chị quay lại, ôm em, mạnh dạn hôn em một lúc rồi nói:
– Tùy thôi. Em muốn làm chồng chị thì đi theo. Nếu không con chị sẽ phải bị mồ côi, không cha, khôllg thừa nhận….
Lúc đó cả trăm cảm giác hiện lên làm em vô cùng bối rối. Tình thương lai láng với chị Vân. Trách nhiệm với bào thai. Sẽ đối phó thế nào khi anh ruột mình tìm biết chị Vân đã ngoại tình với em. Công việc học hành của em sẽ ra sao. Ba mẹ em sẽ nghiêm trị em như thế nào, vân vân và vân vân.
Quả tình em nhìn thấy cái bụng hơi lúp lúp của chị rồi. Chấc chấn đứa bé trong bụng đó là con của em. Chưa 16 tuổi, mà em đã bất đầu làm cha ! có cái gì bắt em mạnh dạn chịu tội, không thèm chạy chối. Dù sao, lỗi vẫn do em. Rồi như một kẻ lớn, em thẳng thắn cầm tay chị Vân lần nữa, nhìn chị, thương chị xót xa, thương chị rạt rào !
– Nếu ba tháng, thì đúng là con của em thật rồi chị Vân ?
– Hay em muốn chị đi phá, chị sẽ…
Em hoảng hốt chận lại, không cho chị nói thêm. Có cái gì thiêng liêng, lúc bấy giờ, bắt em tự gánh trách nhiệm, và nghĩ: “nếu đồng ý để Vân phá, em là thằng hèn”
– Không, chị Vân ! Cứ để mọi việc trôi đi. Nếu chẳng may anh Thanh không nhận. Em phải là cha đứa bé !
Chị Vân ngước nhìn em với đôi mắt kính phục, đầy hạnh pMc. Chị như người đang chết đuối, vớ được cái phao. Đứng lên, chị ôm em, ngả đầu vào vai em, khóc rưng rức ! Em cõng Vân vào phòng, đặt đầu chị nằm xuống, lột truồng chị ra để tận mắt nhìn cái bào thai non t Không biết cái gì khiến em mạnh dạn, đầy can đảm nhận chịu hết trách nhiệm. Có lẽ, có lẽ vì ớnh em yêu chị Vân có thật! Ban đầu, đến với nhau, quả thật em thơ ngây tìm thú vui xác thịt. Tự nhú, nếu có gì đổ bể, thì chị Vân mới ià người mang tội. Còn em, bé con, sợ gì.