Gội xong, chị đứng dậy, chải tóc. Hình như chị cố khêu gợi em, cho nên cứ để cái áo ướt đó phơi hai trái vú cưng cứng ra. Ngắm chị như thế, là em phải ngồi xuống, vì cục gân mất dạy của em lại chỏi ra, đội quần. Thấy em ngồi chốc mỏ nhìn chị thèm thuồng, chị nói:
– Em làm ơn vô buồng lấy giùm cho chị cái khăn lông.
Mắc cỡ quá, em không dám đứng lên. Chị chơi ác:
– Kìa Lâm, làm ơn chút đi em, nước chảy ướt hết áo chị rồi.
Bất đắc đĩ, em lom khom đi vào buồng, lấy khăn xong, em lại lom khom đi ra, đưa cho chị. Em thấy chị Vân cười mim mím với vẻ mặt hóm hỉnh.
Chị đùa:
– Chưa già mà đã đi như ông cụ vậy Lâm? Em lại ngồi, mặt ngáo như anh Mán trên rừng.
Vì càng ngắm chị, em càng nứng dữ dội. Nhất là nghi chị đã biết lý do khiến em phải đi lom khom. Chị quái ác sai thêm:
– Quên nữa, nhờ em vô bàn phẩn chị lấy giùm cái lược.
Lần này thì em bớt xấu hổ vì hiểu là chị cố tình muốn phá mình. Nên em liều đứng thẳng người, tay che cái chôm nhọn clia quần, vào phòng lấy lược. Khi em mang ra, chị Vân chơi ác hơn, nhờ em chải tóc dài chị đã dồn hết ra phía trước. Tất nhiên em phải dùng hai tay. Và, chôm nhọn quần em phơi ra trước mặt chị. Chị cười cười. Em hỏi:
– Sao chị cười?
– Không có. Chị cười bởi nghĩ ông Trời bất công. Đàn bà khi hứng tình, đâu có ai biết. Con trai đàn ông của em….coi đó, hí hí hí. Tội nghiệp thì thôi, đi lom khom như ông già.
Rõ ràng chị Vân biết em đang hứng tình. Em còn che dấu làm chi nữa, nên tỉnh bơ, em cứ đứng đó chảitóc cho chị. Mặc cho “thằng nhỏ” của em rung rung, động đậy sau lớp quần đùi. Em làm như phô diễn, bày hàng ra cố 1tình cho chị cũng phải hứng tình.
Chị đúng nhìn chỏm nhọn quần em sửng sờ, mặt bắt đầu hồng lên, im lặng.
Chị nói đúng. Trời quả bất công ! Con trai bọn em hứng tình thl cục gân cương cứng lên. Còn đàn bà thì không. Nhưag em biết chị cũng đang hứng tình ! Em nói không sai đâu !
– Không đâu Lâm ! chị chối. Có ai làm gl đâu mà chị hứng.
– Không ai làm gì. Nhưng em chắc chấn chị đang hứng !
Chị giật vội cái lược từ tay em, hất chùm tóc ra phía sau, đứng uớn cặp ngực ướt ra, và mắt vẫn liếc liếc về phía em. Tự nhiên em thấy chị Vân đẹp hơn mọi ngày. rI’ự nhlên em thấy chị Vân quả là những hình bóng đã vất vuỡn quanh em trong những lần em nằm một mình, mộng mị. Chị ngồi xuống cái chỏng tre, lại xấn hai ống quần cao lên, cao hết lên, đưa không những cặp đùi, mà còn phơi luôn hai bấp vế trắng như bông bưởi.
Em chẳng thèm lom khom làm chi, đặt đít ngồi gần chị, xem chị chải tóc. lHình như lọn tôc đâ khô, mà chị cứ chải đi chải lại. Chị tìm cớ ngồi đó, rù quến, dụ khị em.
– Em có bồ bịch với ai chưa hả Lâm?
Bồ bịch là cáigì? Em vờ thơ ngây hỏi.
Đừng làm bộ nữa ông Trời ! Thù lù một đống ra đó mà cứ làm như ngây thơ, như con nít.
– Cái gì thù lù một đống? Em lại vờ hỏi nữa.
– Mệt lắm Lâm à, làm người ta muốn chết ra đây không biết sao? Cứ ngồi đó làm như con nít mới đé không bằng.
– Mà ai, cái gì làm chị chết? Chị nói gì em không hiểu?
– Thì “cái” làm cho em đi lom khom hồi nãy đó.
– Cái làm cho em đi lom khom hồi nãy, là cái gì cà?
– Đâu em đứng thẳng, chị chi nó cho em coi!
Em đứng thẳng liền, và thật gần bên chị. Chị Vân không chỉ bằng tay, mà lấy mất liếc và ngó chết trân ở chõm nhọn. Mặt chị hồng ưa, đanh lại, thèm khát:
– Chị không tin em 15 tuổi đâu. MƯờí lăm tuổi gì mà chim chóc lớn quá vậy? Của em dám bằng của chồng chị lắm à.
– Em gần 16. Nhưng không lẽ em nói là 15 tuổi 7 tháng. Nghe sao được? Chừng nào 16 hẳn hay. Mà cái gì bằng của chồng chị.
Mắt chị đưa lên nhìn mặt em, như trách móc em đừng đùa nữa. Chị đã nghiêm trang muốn nói một thầm ước, một thèm thuồng hình như đã manh nha từ lâu lẩm, chớ không phảl mới hôm nay. Từ hôm hal chị em nắm tay nhau đi lang bang, mua hàng ngoài chợ phiên bên Phú Lập. Cả hai nắm tay cho bàng quan thiên hạ thấy như haỉ chị em. Mà bên trong,cả chị, lẫn em, đều ngầm bốc lên một thứ khoái lạc lâng lâng, .khó tả. Từ đó, đi đâu? chị Vân cũng cố tình rú em theo. Cho đến một buổihoàng hôn. Em chạy qua chơi. Thấy chị Vân nàm đù đưa một mình
trên chiếc võng móc sau hè. Chị nói:
– Muốn nằm đây với chị không?
Em chưa kịp trả lời, chị nhuốm đứng lên, bảo em choàng hat chân qua. Hai chị em ngồi xuống cùng lúc, đù đưa. Miệng chị nói huyên thuyên vô số chuyện, nhưng bên trong là cả chị lãn em đều nổi dậy sự thèm muốn nào đó mãnh liệt lấm, vì hai bộ phận sinh dục đã nằm sát vào nhau.
– Anh Thanh đi hành quân xa hoài, chị có nhớ không?
– Nhớ cũng ráng chịu chớ biết làm sao. Nằm với chồng quen hơi, quen mùi. Bây giờ, ban đêm, nhứt là mùa mưa, mùa lạnh. Nằm một mình…nó…khó chịu hết sức, mà…không dám nói với ai. Chị nói riêng cho em biết thôi, kín miệng nhé.
– Sao chị dám nói rlêng với em, mà không dám với ai?
– Chị cũng không biết nữa. Tại em giống anh Thanh.