Ngọc không trả lời. Nàng tiến gần đến Khải, đối diện. Đôi mắt Ngọc đen láy và to là thế, mà giờ đây đã trĩu xuống mệt nhọc, não nùng. Nàng chỉ cách Khải có mấy phân. Hai tay Khải thừa thải, khó chịu, chàng đưa lên, hình như muốn ôm choàng cô giáo, nhưng lại bỏ xuống cách ơ hờ, vô duyên…
Mắt nhung đen của Ngọc đang nhìn Khải như thôi miên, thì nàng bỗng liếc xuống khúc gân mủm mỉm trắng hồng của Khải giữa hai tà áo. Ngọc nhoẻn cười. Cái cười của một bà chị kiêu kỳ. Cái cười của kẻ khát tình, vừa tìm được bảo vật. Và cũng là cái cười của “sư phụ” vừa nhìn thấy chỗ yếu của đạo sinh! Ngọc càng đứng gần, mùi thơm da thịt nàng càng toả ra thơm ngát. Hai đồi vú càng hiện rõ hai nuốm hồng hạt lựu.
Khải như nghẹn thở vì cô giáo Ngọc không nói lấy một lời, không làm được cửa chỉ. Nàng đứng như thế như kẻ si tình, bất động, chiêm ngưỡng khúc gân…
– Em ngồi xuống nhen? Cô ? Khải lại hỏi.
Ngọc lắc đầu, và vẫn không nói. Hình như sự im lặng này quý hơn vàng, ngọc. Phút đầu tiên! Nàng muốn dùng đôi mắt, chỉ đôi mắt, để thu hồn bé Khải. Cặc Khải trắng hồng với tí da còn vướng ở quy đầu! Ngọc biết là nó còn mới tinh anh. Mới nở! Mới ra ràng!
Ngọc bỗng quỳ nhè nhẹ xuống. Sát mặt, sát mũi vào cặc Khải. Hơi thở Ngọc làm nóng ran hạ bộ của bé Khải. Mũi Ngọc áp nhẹ vào đầu quy mào. Mắt nàng nhắm khít. Cặc Khải cử động. Khải nứng không tả nổi. Những cảm giác lạ, kỳ quặc đã day động toàn bộ thần kinh Khải. Trời ơi, bàn tay cô Ngọc đã cầm vào và nâng khúc gân Khải. Khải nhìn lên trần nhà bặm môi. Đột nhiên hắn nghe c8ạc mình ướt và nóng. Hắn nhìn xuống. Môi của Ngọc, đôi môi mà mỗi lần nhoẽn cười, đã giết không biết bao nhiêu quả tim của thầy giáo của cả trường, đang ngậm chặt, mút mạnh, nút hết toàn bộ cặc Khải.
Mặt Khải đần độn, ngu khờ, như mất hết sinh lực. Cái miệng cô giáo Ngọc đang đưa Khải lên thiên đàng. Có thể như thế này chăng? Khải chết rồi, hay vẫn còn sống? Hai tay Ngọc cho ra sau mông Khải, ấn sát vào rồi buông lơi ra. Đầu tóc Ngọc phủ ào xuống, che mất gương mặt đang say sưa hưởng thụ những giây phút thần tiên cực kỳ lãng mạn. Có lẽ đến chết, Ngọc cũng không quên được khoảnh thời gian rạng rỡ này. Nàng chưa từng mơ ước sẽ có người yêu thua nàng đến bảy tuổi. Nàng chưa thoáng nghĩ sẽ yêu một học trò của mình. Nàng chưa có ý định phản bội Linh, người sẽ đi hỏi nàng làm vợ.
Không phải tự nhiên mà có buổi chiều nay. Nó khởi đi từ lâu rồi, không biết tự bao giờ, cái tình mong manh. Nhẹ như tơ hồng. Thoảng như mây mỏng. Mơ hồ như sương thu, khi nàng bắt gặp ánh mắt của Khải nhìn trộm nàng từ cuối lớp. Cú sét ái tình khởi đi từ đó. Nàng biết rõ như thế, bởi nàng không làm sao dứt nghĩ về Khải. Càng lúc, cái tình mong manh mơ hồ đó càng to lớn, vĩ đại hơn, cho đến hôm nay. Khuôn mặt dâm tình của Ngọc ập sát vào, rồi rút ra, làm thân cặc của Khải ướt chèm nhẹp như con loon đượt vớt lên từ dưới nước.
Bé Khải cắn mạnh môi dưới. Người cậu run lên như đang sốt. Khải đang dìm bớt nỗi sướng tê tái từ cặp môi của cô giáo truyề sang. Khải nhắm mắt, không dám nhìn xuống nữa. Hơi thở phì phào của Khải phát ra:
– Cô Ngọc ơi! Trời vẫn còn mưa…
Một câu nói vô duyên, không ăn nhập gì với “công lao” miệt mài của cô Ngọc. Sao Khải không nói “Cô ơi! Em sướng chết ngất và thở không nổi! Xin cô đừng mút mạnh quá, em .. em sẽ bắn ra …” Hình như trí óc non nớt, Khải đã không đủ chữ nghĩa để diễn tả nỗi sướng cùng cực đó. Bây giờ thì chàng đã biết đưa hai tay xuống, sờ nhẹ đầu tóc rối bù của cô giáo. Và biết ưỡn cái đít về phía trước.
Bất giác, Ngọc kéo mạnh hai vạt áo kimono. Chiếc áo rơi xuống trên thảm hoa. Khải trần truồng, thơ dại, như con chim non mới biết bay. Khải cảm thấy trơ trẽn, dị hợm, ngượng ngùng bao nhiêu. Cái hột vịt úp mề đã được bóc vỏ. Việc còn lại là rau răm, muối tiêu cho vào, rồi ngốn, nuốt cho bằng hết. Ngoài kia mưa vần vũ. Gió tạt từng cơn, đưa mưa đập vào cửa sổ, vào những tàng lá hủ loà xoà trên mái ngói. Tiếng sấm vang từ xa, từ ngoài đồng vắng, từ những qủa đồi…. Chỉ có âm thanh duy nhất: Mưa!
Lòng cô giáo Ngọc và người học trò Khải cũng đổ cơn mưa, sắp chuyển thành bão. Da thịt của Khải gợn lên những ốc trâu. Phần vì sự khoái lạc được có gió lạnh lạc loài đâu đó trong căn phòng. Hai tay Ngọc rời mông đít Khải. Cậu bé nhìn xuống. Một khuy áo, hai, rồi ba. Thật chậm, mười ngón tay ngà của Ngọc cổi áo. Cặp mắt Khải như muốn rout xuống khi bắt gặp đôi vú đẹp thần sầu của cô giáo. No tròn. Căng nhựa sống. Trắng hồng với hai chỏm nhọn, bé như hạt tiêu màu hồng nhạt.
Chiếc áo rời khỏi thân trên của Ngọc. Nàng ngước nhìn Khải để đo mức độ thèm khát của cậu bé. Rồi hai tay nàng nân niu thân thương khúc gân cương cứng của Khải. Rồi, cũng rất chậm, Ngọc đứng lên, thật sát, choàng hai cánh tay qua ôm chặt Khải. Hơi thở nàng đã phà vào mặt cậu bé. Ngọc nghiêng mặt, đáp nhẹ đôi môi lên môi Khải. Một tiếng sấm nổ lớn như xé trời , vang lên. Mưa ào ạt trút thêm xuống. Trong phòng có thêm thứ âm thanh ân cần thống thiết từ một lớn, một nhỏ, âm ưa không thành lời.
Cả hai đang “đối thoại”, gửi gấm rất nhiều, mà không thành chữ nghĩa. Hai trái vú ấm áp của Ngọc chạm sát vào ngực cậu bé. Khải ngộp hơi, thở hết muốn nổi.
– Có làm tình nhân của em mãi mãi được không mà đến đây chiều nay?
Ngọc thì thào bên tai Khải. Cậu bé choáng váng. Cô giáo đã xưng với nó là em? Đột nhiên tya Khải cũng choàng qua ôm cứng trọn thân người cô giáo, và dùng mũi hôn nồng say lên cổ Ngọc. Rồi thì thào bên tay Ngọc:
– Khải không biết phải trả lời thế nào cho đúng.
Khải chỉ có khả năng trả lời như thế và chỉ có thế. Mười sáu tuổi, Khải đã biết thèm tình yêu, thèm xác thịt. Như thế có quá sớm không? Khải không hiểu. Nó chỉ biết ở nhà quê cổ kính, bảo thủ như quận Phụng Hiệp này, hiện tượng dậy thì như thế là điều ít thấy, hoặc có, mà người ta cố dấu, nhất là những cô gái.
Con cặc của Khải chỉa ngay mu lồn cô giáo Ngọc. Hai tay Ngọc lại đưa dần cái lưng quần xuống dưới. Xuống nữa, và thoát khỏi hai bàn chân. Những tia chớp sáng loè, rất nhanh, cho thấy hai hình hài loã thể đã dính sát, thật sát. Cả hai không tình ấm. Mà hơi nồng của nhục dục toát ra, bao trùm hai thân người đang mai dại, ngây ngất với lưỡi tìm lưỡi, môi mút môi…
– Cho Khải quỳ xuống hôn cô nhen?
Cũng không nói, Ngọc tự buông tay ra, như cái gật đầu bật đèn xanh cho bé Khải tự do. Nó quỳ xuống như Ngọc đã quỳ lúc nãy, hai tay nhấn mạnh mông đít Ngọc vào, và mồm Khải ngồm ngoàm trên mu lồn Ngọc, như đứa bé khát sữa, ngậm nút vú mẹ. Hai bắp đùi Ngọc tự động dang ra. Nàng nhìn xuống và bắt đầu hưởng phút thần tiên. Ngọc sướng quá đến chẳng thèm để ý tại sao cậu bé lại bú nghề nghiệp như một người lớn!
Tại sao à? Tại Khải đã dậy thì quá sớm. Ở cái tuổi mà không một ai có thể tin được: mười ba! Lúc đó chẳng ai thèm để ý một cậu bé mới lớn, thườn xách cần câu và gói cơm vào tuốt trong đìa xa câu cá rô, trong mấy tháng hè. Khải đã biết mộng mơ. Biết thầm yêu. Biết theo cá canh chị chơi u mọi ở sân đình. Biết vào vườn thơm bẻ thơm, bẻ mít mời các chị ăn. Nghĩa là Khải thích quấn quýt bên phái nữ. Nó ghiền thì đúng hơn. Ngày nào không gặp hay nô đùa với các chị, Khải tiu nghỉu như người nhuốm bệnh. Nên cậu bé đã được chỉ Sào nhận làm “em nuôi”. Sào cũng là hiện tượng dậy thì quá sớm. Mười sáu mà nàng đã cặp bồ và đụ tơi bời với rất nhiều thanh niên trong xóm.