Thanh Thảo rú lên và ngã xuống, tôi ghì chặt lấy người nàng, và để nàng hạ xuống, xong tôi nhanh như chớp bẻ ngoặc lấy tay tên Ðạt , tước đoạt lấy súng của hắn và tính cho hắn ăn một viên xong đời.
Ðừng, anh Bàng…anh…tha cho hắn….Giết hắn, anh sẽ bị tù…Ðừng…anh Bàng, em xin anh. Tội tình gì chứ….
Tôi trợn mắt toé lửa chiếu thẳng vào vẻ mặt sợ sệt của tên Ðạt. Cái cò súng chỉ cần tôi nhấn mạnh thêm một tí nữa là sẽ khạc lửa kết liễu đời hắn.
– Cút đi!! Cút đi!!!
Tôi hét, và chạy bồng lấy Thanh Thảo. Viên đạn đã bắn ngay phần mạng bụng của Thảo làm máu trào ra khó cầm được.
– Thảo…Trời ..Thảo, em sẽ không gì đâu…Em sẽ không bị gì mà….
Tôi với tay bấm số 000 gọi xe ambulance đến. Thanh Thảo chợt cầm lấy tay tôi, lắc đầu nói:
– Em…em không xong rồi…. Anh..anh chụp hình..với em nhé…Em muốn trông thấy bức ảnh cưới…..a. a…..
Tôi gục đầu vào nàng khóc nức nở. Ông chủ tiệm thấy tình cảnh vậy, vội với lấy máy chụp hình, và điều chỉnh ánh sáng trong giây lát đã xong. Tôi để nàng ngồi lên chiếc võng cưới, áp sát nàng vào lòng. Mắt tôi bấy giở đỏ và dòng lệ tuôn trào. Thanh Thảo sắc mặt nhợt nhạt, nhấc tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi:
– Ðừng khóc anh Bàng, hôm nay là ngày cưới chúng ta mà, vui lên đi anh..
Tôi nhìn về Thảo, trìu mến, đau xót và thương yêu. Một ánh sáng phát lên và bức hình đã được chụp. Giây lát, bức ảnh đã lộ rõ, ông chủ trao cho tôi. Tôi đưa cho Thảo. Mắt Thảo lộ lên một niềm vui tươi:
– Ðẹp quá….đẹp quá…bức hình đẹp quá.. áá..Anh Bàng, anh….anh…bảo …bảo…trọng
– Ðừng, đừng đi Thảo. Ðừng…..Ðừ…ng……..
*
* *
Em như muôn sao lung linh trên bầu trời, khiến tôi luôn nhung nhớ. Muôn sao bao la xa xăm, tôi chỉ ngắm nhìn, và mơ ước. Ðêm đêm sao rơi, sao long lánh mơ mộng, vẫn vơi trong tuyết. Sao rơi như mưa, sao rơi, sao đếm như lệ, buồn nhớ thương. Thắp những chiếc lá trên dòng tóc em xanh hay là tia sáng ấm áp, ánh mắt hoa mỉm cười. Từng vì sao như hoa trên cao rơi rụng xuống đêm nay, sao thành hoa trắng kết chiếc áo trắng như hoa cưới, có những lúc ánh sáng như là ánh sao đêm. Xa tầm tay với em yêu như mưa sao nơi cuối trời. Sao ngàn chuông xa, em là những bông hoa trời cao. Ánh sao là giấc mộng, nhìn sao thành đóa hồng thơ mộng quá . Sao rơi trong mắt buồn, từng vì sao xa lắng trời xa như người xa. Ánh sao là ước vọng, từng đêm ngồi đếm sao rơi kỷ niệm xưa, sao rơi như cánh hoa giữa trời là mộng mơ miên mang mơ ước tình yêu xa mãi rồi.
Mất đi Thanh Thảo, tôi chẳng còn thiết tha với những chuyện xung quanh nữa. Hằng đêm, tôi vùi mình vào những quán bar, nốc hết ly này đến ly nọ, chỉ mong say sưa quên đi mọi chuyện. Cuộc đời tôi tưởng chết theo Thanh Thảo, nhưng rồi, cây muốn dừng nhưng gió chẳng muốn lặng. Tôi lại yêu, một tình yêu quái gỡ nhưng có được một kết cục mỹ mãn. Người ấy là nữ ca sĩ Tú Quyên.Hôm ấy, tại hộp đêm Tuổi trẻ, ông bầu đã mời được nữ ca sĩ Tú Quyên đến trình diễn cho hộp đêm. Tú Quyên là một nữ ca sĩ tài sắc trọn vẹn. Tú Quyên có một cân hình tuyệt mỹ, một khuôn mặt khả ái, tú lệ. Mày thanh, mắt phượng, một chiếc mũi dọc dừa trên đôi môi thắm hồng. Ngoài sắc đẹp mê hồn ấy, Tú Quyên có một giọng ca cuốn hút, cao và trong suốt. Ðêm ấy, hộp đêm thiệt đông và náo nhiệt. Dưới ánh đèn màu mập mờ, Tú Quyên uyển chuyển uốn mình theo điệu bản. Trong một chiếc ảo mỏng, để lộ phần ngực trên, và phần bụng, và với chiếc quần jean bó sát cặp giò trường túc, nàng ca sĩ xinh đẹp ấy đã chinh phục tất cả những gã trai trẻ trừ tôi ra.
Con tim tôi luôn nhớ về Thảo. Tôi vùi mình trong men rượu để hy vọng quên đi nỗi buồn mất nàng. Từng ly, từng ly tôi nốc mà cứ như là tôi uống nước lã. Những ly rượu tôi uống đều trở thành vô vị, không phải là người pha rượu chế biến dở, mà lòng tôi vẫn nhớ đến mùi vị rượu của Thanh Thảo pha. Tôi đã đến nhiều nơi, uống nhiều loại rượu nhưng thủy chung vẫn không tìm lại vị giác say nồng ấy.
*
* *
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã gần nửa đêm, những khách nhảy đã lần lượt ra về, có chăng còn lại chỉ là những đám nhậu gần tàn và tôi. Tú Quyên đã dừng hát, và thay thế vào đó là những bản nhạc êm dịu từ CD phát ra. Không biết Tú Quyên đã chú ý đến tôi từ khi nào, mà lúc dừng hát, nàng đã đến cạnh tôi, trò chuyện:
– Chào anh, anh không ngại tôi ngồi kế bên chứ!!
– Vâng, cô tự nhiên!!
Tôi lúc đó đã ngà ngà say, hơn nữa lại đang lúc thất tình, nên không ngại ngùng hay ngượng ngạo gì hết. Lúc ấy, dù cho là tổng thống Bush, hay là thằng cha Bin Laden ngồi kế bên, tôi cũng đéo care huống hồ chỉ là một cô ca sĩ trẻ tuổi.
– Quyên coi hôm nay anh có gì không vui hay sao ngồi nhậu lâu quá vậy?
– Ưùừ…chẳng có gì đặc biệt đâu cô Quyên ạ, tôi hôm nay không có gì làm, nên ngồi lai rai hơi lâu thôi đó mà!!
– Chà, nhìn anh tướng bảnh trai, chắc có nhiều cô mê lắm, sao lại ngồi đây ỉu xỉu quá vậy?
……..