Giọng của Tuấn… Cố căng mắt mà nhìn cho rõ đối tượng đang đứng trứơc mặt nàng… Khuôn mặt ấy, đôi mắt sâu thăm thăm ấy, thân hình ấy.. không thể nào nhầm lẫn được… Đúng Tuấn rồi.. Anh đã trở về thực rồi, anh đã về với em rồi.. Tuấn ơi!! Không biết vì sao mà tự nhiên từ khóe mắt nàng bỗng lăn dài những giọt lệ. Tất cả bỗng nhòe trứơc mắt nàng. Nhẹ nhàng đặt mâm cơm xuống, Tuấn tiến tới bên cạnh Hạnh, lấy tay áo mà lau giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt tròn trĩnh của cô. Anh khẽ nói
– nín.. anh đâu có chết đâu mà em khóc.. không khéo lát bác gái dậy thì anh biết ăn nói sao đây?
– Thôi mà cho anh xin, em đừng có khóc nữa..
Thấy cô vẫn không ngừng tuôn lệ.. Tuấn chỉ tay ra góc xích đu ngoài vườn và nói
– Hay mình ra đó hen!!
Hạnh như trở lại thời thơ ấu của mình, cô nghe lời Tuấn một cách ngoan ngoãn. Ngồi cạnh bên anh, cô thấy mình như được che chở… Anh ngồi cạnh nhìn cô bằng con mắt ấm áp như chưa bao giờ anh nghĩ anh có thể còn thấy được ngừơi con gái mình yêu. Ba năm dài chứ có phải ngắn gì, Tuấn thấy Hạnh cứ im mãi nên lên tiếng
– Em… à không Hạnh.. không em sao rồi? Tuấn dường như luống cuống khi mở miệng trước người yêu
– Sao anh… không báo cho em biết anh về
– tại anh muốn làm em bất ngờ, chứ nếu anh biết em khóc nhè kiểu này thì..
– Anh có biết ngừơi ta chờ anh lâu lắm không? Anh đi ba năm dài chứ co phải ba tháng đâu
– Ừ… anh biết nhưng em sao rồi?
– Em vẫn ngồi trước mặt anh chứ sao là sao?
– Cô đúng là không chừa tội chanh chua tí nào !! Nói rồi Tuấn âu yếm nhìn Hạnh đăm đắm làm cô ngượng cả chín mặt. Hạnh khẽ đưa tay sờ mặt Tuấn như đã mấy thế kỉ cô chưa được chạm vào khuôn mặt quen thuộc ngày nào… Tuấn ngồi im
– Anh.. vẫn không khác tí nào.. chỉ có điều anh hơi “bị già “thôi
– Biết anh già em có còn đợi anh nữa không?
– Anh biết lòng em rồi còn hỏi nhưng còn anh thì em không biết… Anh qua bên đó thế nào? Cuộc sống nước người khác lắm phải không? Anh có… người..chưa? Nói tới đó cô chạnh lòng, nghĩ rằng Tuấn có thể giờ đang ngự trị trong tim một bóng hình nào đó không phải là cô… nghĩ tới đó thế thôi mà nước mắt như muốn chực tuôn trào ra…
– Anh thì đã đạt đựoc ước mơ mà ngày xưa gia đình kì vọng vào. Lúc đầu cũng cực lắm, vừa làm vừa học, mà tiếng anh thì anh cũng không biết lấy một chữ may nhờ bác kia chỉ dạy dùm nên giờ mới thể có được như ngày hôm nay… Trải qua cực khổ nơi xứ người, anh đã biết có một và chỉ một bóng hình trong tâm trí… Anh nghĩ anh không nói thì em cũng hiểu…
– Thế….. anh có dự định ở lại đây hay lại ra đi…
– Em nghĩ sao?
– Em không biết…
– Thế em có muốn anh ở lại đây không?
– Đã bảo người ta không biết mà, dù em có muốn anh ở lại đi chăng nữa thì nếu anh thích ra đi, em cũng đâu có cản được chứ…
– Em cản đựơc chứ.. ai nói không có cách…
-Cách gì?
– Khóa chân anh lại đi, bên ngoài nhiều cô đeo anh quá, sợ rồi nên mới nhờ em giúp anh… Vừa nói, Tuấn vừa cười nheo mắt chọc Hạnh.. Hai người như đang trở lại sự thanh thản của cuộc sống sau những ngày tháng mỏi mòn của sự đợi chờ.. Giấc mơ của hai người đã thực sự trở về… Vang đâu đây lời nói của Tuấn
– Tụi mình sẽ đợi một ngày nào đó rồi hai đứa thành vợ chồng nghen Hạnh!
Tiếng Hạnh trả lời rất nhỏ
– Vâng..
Và ngày đó đã trở về…… (Hết)
(Truyện 18+ sướng nhất tại Phimsex.info)