Thùy như điên dại, cô đến gặp Lan. Nghe câu chuyện của Thùy người đàn bà này chỉ biết lắc đầu thương cảm “Cũng là một kiếp làm phụ nữ như nhau, sao cô lại đánh mất mình vì những điều mù quáng như vậy. Đàn ông họ chỉ xem đàn bà là đồ chơi. Cô không phải là bồ duy nhất của chồng tôi. Nơi cô đang ở có biết bao người phụ nữ đã nằm đó, đã cống hiến cho chồng tôi. Nhưng điều họ nhận được là gì? Chỉ là sự đau khổ, khinh bỉ. Khi đã chán rồi, anh ta cũng sẽ bỏ cô thôi. Nói là cho cô, nhà cửa xe hơi đều đứng tên chồng tôi và cô chẳng có gì cả”.
Lan cũng nói cho Thùy biết, Hùng sẽ chẳng bao giờ bỏ cô, bởi anh ta chẳng có lý do gì để bỏ một người phụ nữ đoan chính như cô. Cô ta biết cách làm cho chồng dù bồ bịch nhưng không bao giờ to tiếng với vợ, về nhà anh ta vẫn phải cung phụng vợ như bà hoàng. Với lại những gì anh ta đang sở hữu cũng là tài sản thuộc sở hữu của gia đình cô ta.
Quá ghê tởm Hùng và nghĩ tới lời Lan nói, Thùy chỉ còn biết khóc. Cô như mù quáng trong cuộc tình này. Dằn vặt, đau khổ, Thùy không biết tỏ cùng ai. Và thế Thùy cứ lún sâu vào cuộc tình không lối thoát.