VN88 VN88

Kiếp bán thân nuôi miệng đầy nghiệt ngã

– Cám ơn cô, đây là đầu tiên trên đời tôi được một người đẹp khen đó.
– Anh học khoa tán gái này ở đâu vậy. Một điều anh khen em đẹp, hai điều anh khen em đẹp, anh nói tỉnh bơ, làm em có cảm tưởng mình đẹp thật đó.
– Cô nói quá lời rồi, tôi chỉ biết nói cái gì mắt thấy tai nghe thôi. Cô Thoa học trường nào.
– Em học Trưng Vương.
– Ái chà, người đẹp Trưng Vương, ngày xưa tôi học Võ Trường Toản, ngày nào cũng đi học thực sớm, đứng ở cổng trường dòm các cô đi học.
Thoa cười khúc khích:
– Thì bây giờ cũng thế. Đi học qua trường Võ Trường Toản, thấy mà ghét.
– Tại sao lại ghét, chúng nó chỉ ái mộ những người đẹp thôi chứ có dòm các cô xấu đâu?
– Anh binh các khóa đàn em là phải rồi. Mai mốt cũng lại đi Hải Quân hết cho mà coi.
Song cười ha hả:
– Các cô Trưng Vương trước cũng như sau. Tụi tôi thường bảo nhau: hoa hồng nào cũng có gai, có sai bao giờ đâu.

Thoa cười thật tươi. Tự nhiên nói chuyện với Song, nàng cảm thấy vui vui, anh chàng có duyên lạ lùng. Chẳng bù với thằng cha con ông Thẩm Phán Tri, đến hỏi nàng, người như cục bột, mở miệng ra là khoe của, khoe tài. Giá y được bằng nửa Song thôi cũng làm cho nàng thỏa mãn rồi. Vậy mà cha mẹ nàng cứ nói ra, nói vào hoài, thật là bực mình. Tự nhiên một ý nghĩ táo bạo loé lên trong óc nàng:
– Anh Song à, dù em mới gặp anh, nhưng đã nghe anh Hùng nói rất nhiều về anh, em muốn xin anh một đặc ân.:
Đang đi, Song dừng lại nhìn Thoa:
– Đặc ân, cô có ngạo tôi không đó?
Thoa nghiêm trang:
– Em nói thực đó anh Song.
Nhìn thẳng vào mắt Thoa, Song đã đọc được ý nghĩ tinh nghịch của nàng. Tự nhiên Song muốn sống lại với dĩ vãng những ngày còn học ở Võ Trường Toản, thường hay qua Trưng Vương phá phách. Chàng mỉm cười:
– Vậy cô nói đi.
– Em muốn anh ra ngoài vườn hoa phía trước nói chuyện với em, đợi cho ba má em vô thăm anh Hùng trở ra, em giới thiệu anh với gia đình em.
– Bao giờ ba má cô tới?
– Em tính đang trên đường đi rồi.
– Như vậy là vài phút nữa thôi?
– Dạ, anh chịu rồi phải không? Vậy chúng mình đi mau ra vườn hoa, em không thích đụng đầu ba má em khi ba má em chưa thấy anh Hùng.
Song nghi ngờ hỏi:
– Tại sao vậy?
– Ba má em đang nóng ruột về tai nạn của anh Hùng. Nếu chận đường ba má em lại, sợ ông bà không vui.
– Cô đang tính toán gì đây?
Thoa cười khúc khíeh, nắm tay Song thực tự nhiên, lôi ra vườn hoa.
– Tôi muốn nói một điều trước khi gặp ba má cô.
– Dạ, anh nói đi.
– Chuyện anh Hùng với tôi là trên công vụ, vậy không có vấn đề ân nghĩa. Cô muốn giới thiệu tôi với ai cũng được, nhưng mọi sự trả ơn tôi được phép từ chối.
Thoa liếc xéo chàng:
– Gớm, sao mà khó thế?
– Cô có nhận lời không đã?
Thoa hơi vùng vằng:
– Được rồi, nhưng anh cũng đừng khách sáo quá nhé.

Bỗng Song để ý thấy Thoa cố tình né vào một bụi bông gần đó, chàng quan sát một vòng thực mau, biết ngay cha mẹ Thoa vừa tới, họ đi trên hai chiếc xe Mercedes bóng lộn, có tài xế lái, chàng định ngay đó là cha mẹ Thoa vì Hùng giống hệt bố, chỉ hơi khác một chút vì tuổi tác. Ông ngồi chờ cho tài xế mở cửa xe mới chịu xuống. Hai ba cô gái, chắc là em Thoa líu ríu bao quanh. Chiếc xe thứ hai có một cậu công tử đi với một người đàn bà đứng tuổi. Nhìn qua cũng biết đây là loại người thượng lưu của xã hội Việt Nam. Tự nhiên Song muốn về, không hiểu sao chàng có nhiều mặc cảm với loại người này. Nhưng đã hứa với Thoa rồi, chàng không muốn cô bé nhí nhảnh này buồn, đành ở lại. Hơn nữa, chàng vẫn có cảm tình với nữ sinh Trưng Vương, những người mà hồi còn học Võ Trường Toản chàng tự cho là có bổn phận phải bảo vệ, không cho các học sinh trường khác tới tán tỉnh. Cũng cái ý nghĩ đó giữ chân Song ở lại. Mặc dù chàng biết mình sẽ gặp nhiều phiền toái cũng như hồi học Võ Trường Toản, đập lộn với học sinh các trường khác, nhất là Cao Thắng để giữ độc quyền Trưng Vương cho Võ Trường Toản, mặc dù nữ sinh Trưng Vương sợ tụi chàng như sợ hủi !
– Bây giờ học sinh Võ Trường Toản còn vào sở thú đập lộn với học sinh các trường khác vì các cô nữa không, Thoa?
– Còn dài dài, ngày nào mà không có. Hễ tụi em cúp cua chui vô sở thú là đám Võ Trường Toản đeo theo liền.
– Học sinh trường khác sớ rớ là ăn đòn ngay.
Song cười thích thú:
– Ít nhất tụi đàn em còn giữ được truyền thống đó.
– Khiếp, anh tưởng tụi này khoái dân Võ Trường Toản lắm hả?
– Anh không biết, nhưng trường Trưng Vương và Võ Trường Toản sát vách nhau, chĩ cách một cái sân quần vợt nếu để cho học sinh các trường khác lạng quạng thì
mất mặt anh hùng quá.
Thoa cười khanh khách:
– Bây giờ em mới biết đó, thì ra thế. Nhưng hồi đó chiến đấu như vậy, anh có được nàng nào để mắt xanh tới chưa?
Song cười cởi mở, những kỷ niệm thời học trò tới với chàng thật vui:
– Hồi đó anh như con bò đực, đứa nào lạng quạng tới trường em là húc liền, chứ có nghĩ để làm gì đâu.
Thoa không biết nói gì, nàng chĩ còn biết lắc đầu với ý tưởng ngộ nghĩnh của Song thời học trò. Bỗng Thoa thấy cha mẹ nàng đi ra, vội nói:
– Anh Song, ba má em ra kìa.
– Ủa, có cả anh Hùng nữa.
– Chúng mình đi.
Thoa chạy tung tăng phía trước, còn Song thủng thẳng theo sau, tới gần xe Thoa gọi lớn:
– Ba, má?

VN88

Viết một bình luận