– Như vậy coi bộ đỡ cực hơn. Mình chờ cũng không mất mát gì, nếu có vàng, nó vẫn nằm ở đó, lo gì.
Sáu có vẻ bồn chồn:
– Vậy từ giờ tới mùa nắng, chúng ta phải làm gì?
Ba Thọt cười:
Chúng mình đi hưởng tuần trăng mật.
Lan ngồi trên miệng hầm, đá vào vai Ba Thọt:
– Nghèo mà ham. Thôi, anh Ba leo lên đi, muốn học bơi thì ở dưới đó.
Ba Thọt níu lấy miệng hầm đu mình lên, chàng có vẻ thấm mệt:
– Ở trên bờ làm gì cũng được, nhưng xuống dưới nước thì không có anh.
– Bộ anh không biết bơi à?
– Không, từ nhỏ tới giờ anh ghét nhứt là nước.
– Miền Nam sông ngòi chằng chịt mà anh không biết bơi kể cũng lạ.
Nhưng anh sinh trưởng ở vùng cao nguyên.
Lan vỡ lẽ:
– À, hèn chi.
– Thôi, tụi mình đi tắm rửa rồi còn ăn cơm.
Chiều nay trời không mưa, nhưng không khí ẩm thấp lạ lùng. Cống rãnh ngập nước, mưa liên tiếp mấy hôm nên nước chảy không kịp, ứ đọng khắp nơi. Ba Thọt rủ Sáu và Lan ra chợ Thi Nghè ăn hủ tiếu. Có lẽ mấy hôm trời mưa, bà con ở nhà bực bội nên hôm nay đổ ra đường khá đông. Tiệm hủ tiếu chỉ eòn vài bàn trống. Chú Ba nấu hủ tiếu có cái bụng to như cái trống, dù trời mưa hay nắng cũng vẫn mặe chiếc áo sơ mi ngắn tay vải mỏng. Chú thái thit, bốc hành bỏ vào tô cũng như luộc bánh nhanh như eái máy. Mỗi lần mở nắp nồi nước lèo, hơi nóng bốc lên, chú hơi nghiêng cái đầu sói sọi qua một bên, miệng chụm lại thổi sùi sùi rồi gọi tên tô hủ tiếu hay mì đang làm thật lớn để anh chạy bàn biết làm đã xong:
– Ba tô hủ tiếu mì, bàn số 5.
Anh chạy bàn tới ngay, bưng tới bàn Ba Thọt:
– Chú có ăn thêm dầu cháo quẩy không?
– Cho một dĩa đi.
– Dạ… dạ…
Anh chạy bàn vừa di vừa la:
– Một dĩa dầu cháo quẩy bàn số 5 đi.
Tiếng khách hàng cười nói, tiếng la của anh bồi cũng như chú Ba là không khí quen thuộc của tiệm hủ tiếu này. ít khi khách hàng có thể nghe được tiếng radio
phát ra từ cái máy Phillips để ở quầy hàng tính tiền.
Lan hít hà:
– Chà, mùi hủ tiếu thơm quá chừng chừng.
Sáu húp sùm sụp:
– Nóng thấy bài.
Ba Thọt quay sang bảo Sáu:
– Bỏ dầu cháo quẩy vô ăn cho nó nguội.
Cả ba vừa ăn vừa hít hà, trời này mà ăn hủ tiếu mì với ớt ngon tuyệt cú mèo. Sáu ăn mau nhất, nàng dẹp tô qua một bên, nhâm nhi ly cà phê:
– Anh Ba à, nếu trời mưa hoài, tụi mình không tiếp tục được thì phải làm sao?
Ba Thọt trầm ngâm:
– Anh cũng ehưa biết, nếu vậy tụi mình dồn nỗ lực vô xe cơm đi. Có thể dùng xe cơm kiếm ăn qua ngày cho cả ba đứa.
Lan tán thành ngay, nàng vẫn muốn cho vụ đào hầm chậm lại:
– ý kiến hay đó anh Ba, em nghĩ từ giờ tới mùa khô cũng còn lâu, nếu ngồi không, lấy gì ăn?
Sáu bàn thêm:
– Đáng lẽ phải một tháng nữa mình mới bán cơm được Nếu vậy, tụi mình làm thiệt mau để tuần sau khai trương đi.
Ba Thọt đồng ý ngay:
– Như vậy càng hay, bây giờ còn thiếu những gì, ngày mai tụi mình đi Chợ Lớn sắm cho đủ. Nhất định tuần sau khai trương.
– Hay là tối nay mình tới nhờ thầy Tư coi ngày giùm?
Thấy Sáu nhắc tới thầy Tư, Lan vui vui:
– Tối gì nữa, tụi mình ăn xong thả bộ vô đó là vừa.
Sáu sực nhớ điều gì, nói:
– Ý phải về cho hai đứa nhỏ ăn cơln đã chớ.
Lan cười:
– Em có quên tụi nó đâu, ăn xong mua về cho mỗi đứa một cái bánh bao là êm ngay.
Sáu nhìn Lan tỏ vẻ biết ơn:
– Hèn gì tụi nhỏ nó thương mày hơn tao.
Lan nói đùa:
– Thì con tui mà.
Cả hai cùng cười vui vẻ. Bỗng một thanh niên vỗ vai Ba Thọt, cả ba cùng nhìn lên, Ba Thọt mừng rỡ:
– Thằng Chín, mày ra hồi nào?
– Bốn năm tháng rồi, đại ca trốn đâu mà cả làng đi kiếm hoài không thấy?
Ba Thọt cười ha hả, nhìn Sáu và Lan giới thiệu:
– Đây là Chín Chui người em kết nghĩa của anh. Còn đây là Sáu và Lan.
Cả ba người cùng cúi đầu chào nhau, Lan lên tiếng trước:
– Tên anh nghe lạ tai quá.
Chín Chui cười hềnh hệch:
– Tại anh em đặt, riết rồi quen đi, chớ cha mẹ tui đâu có biết tên tui là Chín Chui.
Ba Thọt hỏi:
– Thằng Tám Tù và thằng Sáu Sùi cùng ra một lượt với mày à?
– Không, tụi nó ra trước, nhưng chẳng đứa nào biết anh ở đâu. May mà tiền anh…
Chín Chui vừa nói tới đó thì ngưng ngay, đưa mắt nhìn Sáu và Lan. Ba Thọt cười:
– Không sao đâu, người nhà đó. Tao chẳng giấu chú mày làm gì, chi Ba mày đó.
Chín Chui nhướng mày hỏi:
– Chị nào là chị Ba?
Cả Sáu và Lan cùng mĩm cười, mặt đỏ bừng. Ba Thọt nói:
– Cả hai.
Chín Chui nhảy dựng lên, vừa đinh la lớn thì kịp lấy tay bit miệng lại, nói nho nhỏ:
– Đàn em phục đại ca sát đất, vậy mà mấy chỉ không… không…
Nói tới đây y ngập ngừng, nắm hai bàn tay lại đấm đấm vào nhau. Ba Thọt cười sằng sặc trỏ Lan:
– Không có cái chuyện đó đâu, chỉ có bà này lâu lâu…
Nói tới đây Ba Thọt cũng không nói nữa, lấy hai tay làm bộ như đang trói vật gì, rồi nắm tay lại như đang cầm con dao eứa một cái. Chín Chui nhảy dựng lên, lần