Thương Cảng, không thể nào có sự cẩu thả như vậy được.
– Thưa Đại Tá, đúng như vậy. Tôi đã nghĩ tới điều đó từ lâu nhưng chúng ta không được thượng cấp chấp thuận cho nhúng tay vào khu Thương Cảng. Ai cũng biết đó là vú sữa của quốe gia, có rất nhiều phiền phức ở những nơi tiền bạc. Bởi vậy, phòng Bảo Vệ chĩ được phép lo những vấn đề thuần túy quân sự thôi.
Đại Tá Chánh Sở lên tiếng:
– Trung Tá Trưởng Phòng Bảo Vệ nói đúng, chính tôi đã trình thượng cấp nhiều lần về vấn đề này, nhưng đều không được chấp thuận. Tuy nhiên, hơn một tháng nay, có vụ đặc công về tấn công nhân viên Cảnh Sát Thương Cảng, ehúng ta mới được văn thư yêu cầu yểm trợ. Tôi nhấn mạnh là yểm trợ chứ không phải trách nhiệm khu vực. Do đó, Thượng Sĩ Song mới có mặt ở Thương Cảng và có hai tiểu đỉnh của ta tuần tiễu khu vực đó được gần một tháng nay. Mục tiêu Môi Hồng là cơ hội tết cho chúng ta nới rộng đia bàn hoạt động, xin tăng cường nhân viên và hy vọng Sở chúng ta sẽ được nâng lên một mứe cao hơn cho đúng với cấp số của nó.
Song nhìn thấy sự hân hoan trên mặt eủa toàn thể sĩ quan trong phòng. Chàng đọc được mọi người đang nghĩ gì trong đầu. Song thầm nghĩ:
– Mẹ kiếp, mình làm cho chúng nó lên lon. Vì nếu tăng cường quân số, nới rộng đia bàn hoạt động, ông xếp lớn sẽ làm Tướng là cái chắe rồi, còn mấy xếp trưởng phòng thì Đại Tá có là bao xa. Cái lon Thượng Sĩ của Song chừng lO năm nữa được tụi nhỏ con gọi là Thượng Sĩ bố như chàng vẫn gọi ông Thượng Sĩ già ban Văn Thư chứ có nhúc nhích gì được đâu.
Ngừng một lát, Đại Tá Chánh Sở nói:
– Thôi như vậy đủ rồi, bây giờ Đại úy Trưởng Phòng Phản Tmh Báo trình kế hoạch hành quân.
Ông xếp của Song phấn khởi nói ngay:
– Thưa Đại Tá, kể từ sáng nay, nhân viên phản tình báo đã bám sát mụe tiêu để giám thị. Chiếc thương thuyền này còn ở đây 5 ngày nữa nên tất cả những người nào tiếp xúc với tên này dều được ghi nhận. Những cơ sở thương mại nào chúng ta phát hiện sẽ có nhân viên túe trực giám thị 24/24. Những người trong nhà của mụe tiêu di chuyển sẽ được bám sát ngay. Mục đích là.khám phá càng nhiều cơ sở địch càng tốt. Đến khi thương thuyền tách bến ra Đà Nắng, chúng ta sẽ theo rạ đó. Mục tiêu giám thị không thay đổi, có nghĩa là ghi nhận..tất cả mọi người y tiếp xúc và các cơ sở thương mại của y phải được canh chừng, các người tại những nơi liên ean đều được bám sát khi di chuyển. Tất cả các eơ sở sưa tập được, phải sưu tra ngay hồ sơ lý lịch mọi người trong nhà đó. Khi chiếc thương thuyền đó sắp sửa tách bến, ehúng ta hợp tác với Quan Thuế xét tầu, lập biên bản bắt giữ tất cả và giải về Sàigòn ngay với số tang vật tịch thu. Đồng thời tất eả các cơ sở chúng ta sưu tập được sẽ cùng lúc lục soát tức thì và bắt giữ hết. Tới giai đoạn thụ lý nếu cần, nhân viên phản Unh báo sẽ biệt phái cho phòng Khai Thác. Vì tầm quan trọng của mục tiêu Môi Hồng quá qui mô, số nhân viên phản tình báo không đủ để giám thi mục tiêu, vậy xin Đại Tá cho phòng xử dụng toàn bộ nhân viên của Sở.
Nhiều tiếng xôn xao nổi lên, ý chừng như phản đối. Trung Tá Trưởng Phòng Văn Thư lên tiếng trước:
– Nếu tất cả nhân vlên sở bị Phản Tình Báo trưng dụng, công việc sẽ ối đọng. Chúng ta có thể tìm cách khác giải quyết không?
Đại Tá Chánh Sở nói:
– Tôi đồng ý phải dùng một số lượng nhân viên như Đại úy Trưởng Phòng Phản Tình Báo đề nghị, nhưng ai có phương cách gì khác không?
Đại Tá Phụ Tá hỏi:
– Chiếc thương thuyền sẽ đậu ở Đà Nắng mấy ngày?
– Dạ thưa 7 ngày.
– Như thế là 12 ngày ở bến và 2 ngày đường. Tôi cho tối đa là 15 ngày. Chúng ta sẽ phải trưng dụng toàn thể nhân viên trong 15 ngày. Mọi công việc của Sở sẽ ứ đọng tới tê liệt chưa kể nhân viên sẽ phải cắm trại 100% và làm việc 24/24. Trung Tá Trưởng Phòng Kế Hoạch nghĩ thế nào?
– Kính thưa Đại Tá, chúng ta có thể phôl hợp với các cơ quan bạn được không?
Đại Tá Chánh Sở gạt ngang:
– Không được, hồi sáng ông Tướng đã có đề nghị này rồi. Nếu tôi chl gật đầu một cái thì chúng ta không cần buổi họp này. Cáe anh phải biết, đây là một dịp may
hiếm có để chúng ta chứng tỏ tài năng và tinh thần phục vụ. Nói tóm lại, chúng ta phải tự lực, tự cường và tôi muốn bên Kế Hoạch cho xin một ý kiến về sự điều
hành Sở trong 15 ngày với số nhân viên hạn chế nhất cho các công việc thượng khẩn thôi.
– Thưa Đại Tá, vậy xin Đại Tá eho các Trưởng Phòng phát biểu ý kiến.
– Đồng ý.
– Bắt đầu từ Văn Khố. Thiếu Tá Trưởng Phòng?
– Thưa Đại Tá, tôi xin tự cấm trại 24/24, ăn ở ngay tại văn phòng và tự tay sưu tra tất cả công việc cần thiết. Còn toàn thể nhân viên xin biệt phái cho Phản Tình Báo.
Song khoái quá quên cả mình đang ngồi trong phòng họp của thượng cấp, chàng vỗ tay liền khi ông Thiếu Tá Trưởng Phòng Văn Khố trẻ tuổi chịu chơi vừa dứt lời. Đại Tá Chánh Sở và Đại úy xếp eủa chàng vỗ tay theo ngay làm toàn thể sĩ quan có mặt cũng phải vỗ theo, không khí trở nên vui nhộn lạ kỳ. Thiếu Tá Trưởng Phòng Văn Khố khoái quá nhìn Song nháy một cái.
Đợi cho mọi người vỗ tay xong, Đại Tá Phụ Tá nói:
– Tôi có lời khen Thiếu Tá, trẻ tuổi, độc thân có tinh thần cao. Nhưng mà ông đi đầu như vậy là chết mấy thằng già, vợ con nheo nhóc này rồi.
Mọi người trong phòng họp đều cười rộ lên, không khí càng rộn ràng hơn.
– Thôi…. thôi, được rồi, Đại Tá Chánh Sở đã chỉ thị trước cho tôi điều hành sở rồi, vậy theo tôi thấy. Văn phòng thường trực của Đại Tá Chánh Sở không cần nhân viên nữa, văn phòng tôi chỉ cần một thư ký. Phòng Văn Thư ngoài Trưởng Phòng, cho để lại ông Thượng Sĩ già và một bí thư đánh máy eông văn. Phòng Thanh Tra biệt phái 100%, đình chỉ mọi công tác thanh tra. Phòng Phòng Gian Bảo Mật để lại ông Trưởng Phòng thôi, còn biệt phái hết. Phòng Khai Thác biệt phái 100%, phòng Kế Hoạch biệt phái 100%. Đại đội canh phòng và phòng Bảo Vệ biệt phái luôn, ban Quân Xa biệt phái hết. Như vậy chúng tôi chĩ còn 4 sĩ quan và 3 hạ sĩ quan điều hành công việc sở.