Mọi người đều cười ồ. Song đẩ ông xếp nói chuyện với viên cảnh sát, chàng đi lòng vòng quan sát phạm trường. Bỗng chàng để ý thấy vết trói còn hơi trầy trụa ở cổ tay và chân nạn nhân. Trong đầu Song loé lên một đáp số quan trọng. Chàng nhìn quanh quẩn, thấy ngay chiếc sọ người nằm lăn lóc ở bãi cỏ xa xa. Rảo bước đến đó, Song lấy khăn mùi soa gói chiếc sọ người lại, lặng lẽ mang ra xe cất rồi quay trở vào. Ngay lúc đó, một chiếc xe Jeep nhà binh chạy vào nghĩa địa.
– ý, Mặt Trời tới.
Viên cảnh sát bấm Song, nói nhỏ:
– Ê, chỗ anh em, sư huynh đừng giấu diếm tụi này tội nghiệp. Cái vụ gì đây, làm ơn chỉ giáo cho đàn em đi. Song biết viên cảnh sát đang tá hỏa, vì các vụ án mạng như thế này xảy ra như cơln bữa. Tự nhiên An Ninh Quân Đội ùn ùn kéo tới. Bây giờ lại tới nhân vật số l của quốc gia xuất hiện thì nhất định phải là chuyện lớn rồi. Song cười hì hì, nói nhỏ:
– Biết ai đó không, coi bộ muốn hỏi đặng nhìn bà con sao?
Viên cảnh sát bắt đầu nhăn nhó:
– Sư huynh, đừng có giỡn mà, tội nghiệp quá đi.
Thật sao?
– Nói đi mà.
– Hối lộ cái gì đây?
– Tối nay một chầu Đồng Khánh tửu lầu đi!
– ái chà, nghe thơln đó, còn gì nữa?
– Tiếp theo đó thì nhất định là nhất dạ đế vương rồi. Đàn em đón tiếp sư huynh theo đúng lễ nghi quân cách mà.
– Nghe hấp dần quá, phen này thành ma cũng xin đầu quân qua Cảnh Sát thôi.
– Thôi đủ rồi, đủ rồi mà, nói đi…
– Thật tình thì chắng có gì nói, nhưng chỗ đồng nghiệp tớ hỏi thật; cậu định báo cáo như thế nào đây? Thì lúc sớnl đã nói với sư huynh rồi đó.
– Nếu vậy thì tất, xong rồi.
– Có thế thôi sao?
– Chỉ có vậy thôi cũng đã đỡ khổ lắm rồi.
– Tối thứ Bảy có cô em hẹn đi nhảy ở Chợ Lớn, con nhỏ mới tuyển được một cô lính mới thơm như mít, nhất đinh hôm đó sư huynh phải để thằng em này hộ tống tới đó rồi.
Song cười thỏa mãn:
– Khâm phục, khâm phục, tiểu đệ phục đàn anh cảnh sát đó Thôi được, lại đây
Vừa nói, Song vừa nắm tay viên cảnh sát kéo lại chỗ xác chết, chàng vạch những vết bầm tứn ở tay và chân cho y xem, nói nho nhỏ:
– Cái báo cáo của quý vị không xếp hồ sơ bỏ vào văn khố được đâu nó ehuyển lên bàn cái ông đó dó. Nếu báo cáo như ông vừa nói với tôi là bỏ mẹ.
Vừa nói chàng vừa hất đầu về phía chiếc xe Jeep nhà binh mới tới. Song nhìn rõ nét mặt nhăn nhó thật khó coi của viên eảnh sát, chân tay y bắt đầu run lẩy bẩy, y rên rỉ:
– Thôi bỏ mẹ rồi, sư huynh ơi. ơn cứu tử này tiểu đệ xin ghi nhớ muôn đời. Bây giờ làm sao đây, nói đi… nói đi.
– Bây giờ tôi dắt anh ra chỗ đó, gặp Mặt Trời, anh nói đáng lẽ vụ này là nhiệm vụ eủa Tư Pháp, nhưng nó xảy ra trong khu vực quân sự, vậy xin phép để cho bên An Ninh điều tra thì dễ dàng hơn. Còn nếu bên An Ninh cần chỉ thị điều gì, xin cứ cho biết, cảnh sát sẽ phối hợp hết mình. Nhớ là đừng tỏ ra thông minh quá nhé, cứ coi như các anh chẳng biết gì hết thì Bống lâu đó.
Viên cảnh sát thở cái phào, có lẽ y cảm thấy vừa trút bỏ được cả ngàn tấn đá đè trên đầu, y cười hí hí:
– Bái phục, bái phục. Vừa gỡ rối tơ lòng cho đàn em, vừa bảo vệ bí mật quân sự tuyệt đối. Bái phục, bái phục…
Cũng ngay lúc đó, Đại úy trưởng phòng Phản Tình Báo đi chầm chậm bên người đàn ông mặc thường phục và một cô gái tuyệt đẹp, nàng đẹp như những bức tranh vẽ Hằng Nga trên nắp hộp bánh Trung Thu, cả ba người tiến đến bên Song. Chàng đứng nghiêm chào thẳng người, viên eảnh sát đứng sau chàng một chút cũng chào kính cứng ngắc. Người dàn ông đến trước mặt y hỏi:
– Thế nào, bên Tư Pháp, thấy vụ này ra sao đây, các anh báo cáo chưa?
Viên cảnh sát liếc mắt nhìn Song cầu cứu. Hình như những gì chàng dặn y tan biến theo mây khói rồi. Song đánh tiếng cứu bồ, chàng nghĩ tới người đẹp tối thứ bảy và chầu tửu lầu tối nay, không thể không có được:
– Kính thưa Đại Tướng, chúng tôi vừa bàn với bên Tư Pháp để cho An Ninh điều tra vụ này vì nội vụ xảy ra trong khu vực quân sự. Còn nếu sau này có cần gì sẽ xin đằng Tư Pháp phối hợp.
Người đàn ông mặc thườhg phục gật gù:
-Tốt, tốt…
Song thừa thắng xông lên luôn:
– Thưa Đại Tướng, nếu không có sự gì khiếu nại của con cháu bên ngôi mộ người đã khuất, chúng tôi nghĩ cũng chẳng có gì quan trọng, vì nạn nhân có lẽ say sưa nên xảy ra tai nạn thôi. Vợ y đã khai báo với Tư Pháp như vậy.
Người mặc thường phục lại quay sang viên cảnh sát hỏi:
– Có phải như vậy không?
Viên cảnh sát lính quýnh:
– Dạ phải, dạ phải, thưa Đại Tướng. Chĩ có thế thôi.
– Nếu vậy không có gì quan trọng cả, tôi muốn vụ này không được ầm ĩ đó.
Không hẹn mà cả ba ngllời cùng nói một câu:
– Xin tuân lệnh.
Còn bên An Ninh kết thúc điều tra ngay. Trưa nay lên gặp tôi, các anh không cần thủ tục hệ thống quân giai rườnl rà, tôi chỉ muốn được việc thôi. Cô gái đi theo ông tướng bây giờ mới lên tiếng:
– Em chịu như vậy đó. Đừng ello ai biết nữa là hơn. Ông Tướng mỉm eười hân hoan:
– Nhất định là thế rồi.
Ngay lúc ấy, ba chiếc xe Jeep phóng vào nghĩa địa, mọi người trên xe đều mặc thường phục nhưng võ trang cùng mình. Họ tới là tỏa ra bốn chung quanh ngay. Ông Tướng nhìn đám hộ tống tới chậm, mỉm cười bảo cô gái:
– Thôi tụi mình về, để anh em bên An Ninh lo cho tụi nó tới rồi.Cô gái có vẻ hài lòng lắm, nàng gật đầu lia lịa, nhưng trước khi đi quay lại nói với Song: