Tám Hý lại cười khúc khích, không nói gì nữa, trong bụng thật vui. Mới quên Tâm có hơn hai tuần lễ, tự nhiên nó thấy có thật nhiều cảm tình với anh chàng này. Từ trước tới giờ, nó chĩ quen những anh chàng lính Hải Quân nham nhở hoặc những anh chàng đui què, gẫy gọng, còn những người trẻ tuổi như Tâm không phải đi lính, quả thực nó ehưa biết một ai. Tám nghĩ chắc chắn nó rất khó lấy chồng vì nó eó thành kiến với những người mặc quân phục. Lý do bạn bè nó lấy chồng lính, đứa thì lủi thủi ở nhà, đứa thì thành góa phụ sớm. Nhưng khổ nỗi, kiếm người ehồng không phải đi lính trong thời buổi chiến tranh này đâu phải dễ. Bởi vảy, khi gặp Tâm, Tám mừng như mở eờ trong bụng. Tám cố ý tìm hiểu tính Unh, gia thế Tâm. Nó ví Tâm như ông hoàng trong mộng. Nhất là mới đây Tâm lại vào làm việc cho một hãng bốc rỡ hàng, quả thựe có ngllời chồng như vậy còn mơ ước gì nữa. Hôm nay được Tâm rủ đi coi hát, lúc đầu Tám cũng làm bộ đưa đẩy chút xíu cho ra vẻ hiền lành, rồi bằng lòng ngay. Nó sợ Tâm đổi ý thì lỡ đi một cơ hội gần gữi. Thực tình, cho tới bây giờ, đang ngồi đằng sau Tâm, Tám cũng chưa biết đi coi hát ở đâu, và coi tuồng gì nữa. Đi qua bùng binh Sàigòn, xe chạy như mắc cửi, Tâm chạy chậm lại, len lỏi trong rừng xe, quẹo phải ra đường Trần Hưng Đạo. Rạp hát Đại Nam nằm gần đầu đường. Hình như rạp mới đổi phim nên đông nghẹt. Tâm phải ehen lấn hụt hơi mới mua được hai vé. Mọi người đứng chờ tràn cả ra ngoài đường. Phải chờ cho xuất trước hết mới có chỗ ngồi. Tâm ra ngoài mưa hai cây cà rem bọc súc-cô-la. Loại kem này là món Tâm thích nhất, mùi súc-cô-la thơnl và ngọt lịm, lại lạnh ngắt, ăn không chê được. Tám Hý cắn một miếng, khen:
– Cái kem này ngon quá héng, sao em không thấy người ta bán ở bờ sông?
Tâm cười, ra vẻ thành thạo:
– Mấy loại kem này người ta chỉ bán trong tiệm hoặc ở rạp hát, chớ không có đi bán rong đâu.
– Coi bộ anh rành quá héng?
Hồi đó chị Nga thường dắt anh đi eoi hát, lần nào chỉ cung mưa eà rem này cho anh ăn.
– Chị Nga thương anh dữ héng?
– Anh thấy chỉ cũng thương em lắm đó.
Tám Hý cười sung sướng. Nó nhìn Tâm thực nhanh, Tâm đã bắt gặp ánh mắt của Tám Hý và biết cảm tình Tám đã trao cho mình, bây giờ chĩ cần mình mở lời là
hai đứa sẽ nắm tay nhau đi vào tình yêu ngay. Đèn trong rạp hát đã bật sáng, người coi bắt đầu đổ ra như nước chảy. Đợi cho người ra thưa thớt một chút, hai đứa mới đưa nhau vào cửa. Vô trong, không khí ở đó lành lạnh, Tâm chỉ tay vào hàng ghế sát vách tường
– Kìa, ở đó có hai ghế trống.
– Mình vô đi, không có bà con giành đa.
– May quá, chỗ này tết đó, em vô trước đi, để anh ngồi ngoài cho.
Tám Hý ngồi xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm:
– ái cha, mỏi chân quá rồi. Đứng từ nãy tới giờ đó.
– Anh cũng thấy mỏi nữa.
– Mà tuồng gì vậy anh?
– Anh cũng không biết, để coi tờ chương trình coi.
Tâm vừa moi được tờ chương trình ra, đèn vụt tắt, nó cười hì hì:
– Thôi, vô phim rềi, coi chương trình làm chi nữa.
Tám Hý cười khúc khích, nó nghĩ anh chàng này thực dễ thương, rủ đào đi coi hát mà cũng không biết tuồng gì, chẳng bù với mấy anh chàng Hải Quân tán tỉnh nó ở bờ sông Sàigòn, cái miệng cứ leo lẻo, kể hết tuồng này qưa tuồng khác, cả tên tài tử ciné cũng nhớ, phim nào mới, phim nào cũ eũng hay. Nhưng nó lại ky lính, nhất là lính Hải Quân. Nó có cảm tưởng eái đám đó tán gái phải có bàng cấp. Nó biết có mấy ông hút thuốc rê ở miền Trung vô, ngơ ngơ, ngáo ngáo, vậy mà đụng vô mấy ông đó là cái miệng ngọt như đường. Nhưng chừng dính vô mấy chàng đó rồi mới biết chẳng có chàng nào một đào một kép hết. Họ eó cái bệnh sưu tập đàn bà! Đèn bắt đầu tắt hết, chiếc màn nhung đỏ từ từ kéo qưa hai bên, Tám Hý nói nhỏ:
– Rạp này lớn quá héng anh?
– ừa, anh thích rạp này nhất.
– Bộ anh coi hát ở đây thường lắm hả?
Tâm thực thà:
– Không có, anh tới đây kỳ này là lần thứ ba thôi.
Lần trước cách đây hơn hai năm.
– Tại sao lâu quá vậy? Anh thích rạp này mà?
– Anh mới lo được giấy miễn dich nên bây giờ mới dám ló đầu ra.
– Làm sao anh lo được cái đó hay quá vậy?
– Anh cũng đâu có biết, anh Song lo cho anh đó.
– Anh Song là ai vậy?
– à chồng chị Nga.
– ủa, chi Nga có chồng rồi hả?
– Mới lấy thôi.
– Anh Song cho anh mượn xe phải không?
– ừa, sao em biết?
– Thì lúc nãy em thấy ảnh trao xe cho anh, em chỉ không biết ảnh là chồng chị Nga thôi.
– Anh Song tốt lắm, nhưng coi chừng ổng không hiền đâu
– ảnh có đập anh bao giờ chưa?
– Tụi anh đập nhau hàng ngày…
Tám Hý cười khúc khích:
– Dóc tổ, anh mà dám…
Tâm cười:
Vậy mới hay chớ.
– Em hổng tin.
– Anh nói cái này em tin liền.
– Nói đi.
– Anh quen anh Song trướe, rồi ehi Nga mới biết ảnh.
– Vậy có gì làm em tin anh dám đánh nhau với anh rể của anh?
– Có ehớ, em eó biết anh quen với anh Song trong trường hợp nào không?
– Không.
– Ảnh là võ sư của võ đường chú Tư. Cách đây mấy năm, anh vô đó học.
Tám Hý vỡ lẽ, cười khúc khích:
– Vậy anh Song là thầy anh?
– Đúng rồi.
– Vậy mà anh dám đánh lộn với thầy anh? Sạo tồ.
Anh Song dậy anh đánh võ thì có.
– Thì vậy đó.
– Như vậy mà anh dám nói đập lộn.
– Thì lúc đó anh đánh ảnh tự do mà, dập lộn cũng vậy thôi
– Vậy ảnh có đánh anh thiệt tình không?
Tâm lắc đầu, le lưỡi:
– ảnh mà đập thiệt tình thì bỏ mẹ. .
– Vậy mà gọi là dánh lộn?