– Ấy đó eũng vì ỷ y hai đứa. Lúc đầu tao với ảnh ngon lành, thựe ra có ăn nhàm gì đâu, nhưng cái ông này kỳ khôi lắm, đêm bảy, ngày ba, không để mình làm ăn gì được nữa. Nên tao mới gài bà Sáu vô, đến khi ảnh nếm mùi rồi, hình như có vẻ mết luôn. Ảnh cũng chẳng hất hủi gì tao, tiền bạc chia đều cho cả hai đứa tiêu, nhưng mà cứ đặt mình xuống giường là ảnh ôm cứng lấy bà đó rồi.
Dung cười khúc khích:
– Nó không chiu đi làm ăn gì, tiền đâu mà chi hoài vậy?
– Tao cũng không biết. Hôm đầu gặp tao, ảnh đề nghị hợp tác mở quán ăn, sau ảnh nói làm chơi thôi, cũng không cần lắm. Rồi tao gọi bà Sáu vô, bả đốc mua nhà liền, tính là tính thử ảnh thôi, ai ngờ ảnh làm thiệt.
– Bộ từ hôm đó tới giờ y ở luôn đó à, vợ con y đâu?
– Ảnh làm gì có vợ con, nghe nói thương phế binh mà. ảnh sống bụi đời thôi.
– Nếu vậy thì nó có trúng số mới có tiền bao tụi mày.
Sợ Dung hỏi tới lộ chuyện, Lán nói lảng qua chuyện khác:
– Thôi chết rồi, mưa lớn quá làm sao về được.
– Mày về làm gì, ngồi đây chơi. Mưa gió thế này đâu có đứa nào có khách mà sợ chị Sáu la.
– ờ nói chuyện mãi tao quên mất, tính qưa đây là để nói mày cái vụ này.
– Cái gì đó?
– Vừa rồi tao với bà Sáu có vô nhà thầy Tư, nhờ ông ếm giùm căn nhà làm ăn. Nhưng mà tao gặp một người, tao biết anh chàng này là lính kín, nên tao chạy lại đây hỏi mày có biết y không?
Dung buột miệng trả lời ngay:
– Biết chứ, anh Song chớ gì, ở võ đường chú Tư có mình ảnh là An Ninh thôi, không phải lính kín đâu. Mà mày hỏi ảnh làm chi vậy? Bộ mê rồi hả?
– Mê cái gì, tao không muốn cho ai biết những việc làm của tao với bà Sáu, sợ khó làm ăn. Bởi vậy tao mới tới đây bảo mày đừng nói gì với cái đám đó.
Dung lém lỉnh hỏi:
– O.K. tao không nói, nhưng mày nói thì được chớ gì?
Mày nói kỳ, nếu tao nói thì đời nào bảo mày đừng nói. :
Dung cười hì hì:
– Biết đâu đó. à, mà chl có vậy, sao mày còn để ý tới anh Song làm gì đó?
– Không phải đâu, nếu mình làm ăn mà được cái đám này đỡ đầu còn nói làm gì, nhưng mà tụi nó phá, bà nội tao cũng khó sống.
Dung cười tinh quái:
– Vậy để tao làm mai mày cho ảnh nghe?
Lan dẫy nẩy lên:
– Nói tầm sàm hoài à mày.
– A, tao biết rồi, mày còn phải giữ cái thằng cha thọt của mày chớ gì?
Thì tao giữ là giữ tiền thôi, chớ tình nghĩa gì?
– Vậy mày còn tính tiếp khách nữa không?
– Bây giờ thì không, nhưng mà mai sau làm ăn lỗ lã thì chưa biết.
Dung đốc:
– Vậy tội gì không nhảy dù mày, tiền nó bao thì bao, mình làm lén được đồng nào tiêu không sướng sao?
Lan thực thà:
– Không phải đâu, ảnh có nhiều cách làm tiền lắm. Biết mình vừa lỡ lời, Lan im ngay. Dung hỏi tới:
– Nó làm cái gì mà có nhiều tiền vậy?
Lan lại nói lảng đi:
– Thì làm ăn bậy bạ thôi mà. Chà, trời mưa lớn dữ quá, làm sao tao về được?
Thì nằm đây một lúc đi, tạnh mưa về cũng được mà.
Vừa nói Dung vừa kéo Lan nằm xuống ghế bố. Không để cho Lan phản đôl, Dung nói ngay:
– Mày nhắm thằng đó có tiền sao không cưới mẹ nó đi?
– Ừa, tao cũng chưa nghĩ tới đố.
– Nếu vậy nghĩ đi là vừa.
– Ừ héng, nhưng mà còn bà Sáu sao ta?
– Ấy đó mày không tính trước, để mụ Sáu đánh sớm hơn mày thì ra ngoài đường ở đó con.
– Mày nói cũng phải, nhưng mà dưng không nói sao đây Tụi tao đã đồng ý sống như thế này rồi, đổi sao được.
– Tại sao không được, điều cần nhất là mày làm cho nó mê mày là yên rồi.
– Cái đó không thành vấn dề đâu, còn nhiều chuyện mày không biết lắm, tao nói không được.
– Có cái gì mà nói không được, đàn ông, đứa nào cũng thế mà thôi, có ba cái vụ đó chớ gì nữa.
– Tao đã nói không phải là không phải mà, mặc dù anh Thọt này có mê bà Sáu hay mê tao cách mấy, ảnh cũng không dám bỏ một trong hai đứa tụi tao đâu, nói ra mày không biết đâu.
– Thế sao mày vừa mới nói không biết tính sao?
– Thì tao nói không biết tính sao là tính cái vụ loại bà Sáu ra thôi; ehứ còn ảnh không dám làm đâu.
– Để tao giúp mày.
– Mày giúp tao được cái gì?
– Làm cho thằng thọt đó bỏ bà Sáu.
– Mày làm sao nói tao nghe.