Song vừa mở miệng đã tắc nghẹn, chàng muốn nói cũng không đượe nữa, những cảm giác êm ái ngọt lịm trên bờ môi, thân thể chàng eứng lại, Song vòng tay ôm
chặt thân hình nảy lửa ấy….
Bỗng có nhiều tiếng đập cửa ầm ầm phía sau, vợ Sáu Lai nhổm dậy cài nhanh hàng nút áo:
– Lần này em tha cho anh, lần sau thì anh chết với em đó.
Vừa nói, nàng vừa cúi xuống véo vào đùi Song một cái đau điếng. Song ehưa kịp kêu, vợ Sáu Lai đã kéo chàng chạy xuống nhà. Chĩ một thoáng, tiếng cười nói ồn ào của đám con gái đã vọng lên nhà trên. Song nhìn thấy họ ùa vào, xô đẩy nhau kêu la chí choé, trong đó có cả Dung. Mọi người nhìn thấy Song, chào hỏi rối rít, ai cũng có cảm tình với chàng. Nhất là Song được vợ chồng Sáu Lai quí mến, nên đám em út này lúc nào cũng muốn được Song chú ý.
– Chào các cô, coi kìa, ướt hết trơn rồi.
Một cô hơi lớn tuổi cười như nắc nẻ:
– Thôi đi anh Hai, hai anh chị hú hí với nhau mê mẩn, làm tụi này đứng ngoài eửa cả buổi rồi mới nghe còn làm bộ.
Song cười dễ dãi, trong khi vợ Sáu Lai phát mạnh vào mông cô ta, la lên:
– Cái con Xuân quỉ này, đừng có nhiều chuyện.
Xuân oái một tiếng, cong cớn:
– Em nói có phải không anh Hai?
Song hùa theo:
– Đúng rồi… đúng rồi, có ai thấy chị Sáu tụi em mà tim không rớt ra ngoài hả?
Cả đám phá lên cười, trong khi Sáu liếe xềo chàng, la lên:
– Thôi… thôi, đủ rồi, mấy người đi thay đồ đi, ướt hết rồi, đau hết bây giờ. ở đó mà lo giỡn đi.
Cả đám ồn ào kéo nhau đi, Song thấy Dung đứng gần đó, với tay kéo cô bé lại:
– Em có muốn anh thay đồ cho em không?
Cả đám vừa quay đi nửa chừng, nghe Song nói vậy liền quay lại la ầm lên:
– Cha, con Dung hôm nay trúng số độc đắc rồi.
Cô khác nói:
– Mày lọt vào mắt xanh của hoàng tử rồi Dung ơi, cúng đầu heo đi cưng.
Một cô nữa cũng hùa theo:
– Dung ơi, cho tao ké với nghe mày.
Chính Dung cũng hơi ngạc nhiên, mọi lần Song cũng hay nói đùa lắm, nhưng chưa bao giờ chàng nắm tay chân ai trước đám đông. Hơn nưa, từ ngày biết Song và tới võ đường ông Tư học thì Dung còn coi Song như sư phụ nàng, vì chính Song dậy nàng trong võ đường ông Tư chứ không phải ông Tư. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Những khi tới đây, thường thường Song nhâm nhi vài chai bia rồi về hoặc đi ăn với vợ chồng Sáu Lai, thĩnh thoảng lắm mới thấy Song lên lầu với một cô, thường là những người mới và~ thật trẻ vừa bi dụ vào nghề. Còn những người như Dung, chẳng bao giờ Song để mắt tới. Thấy Dung ngơ ngác, bán tín bán nghi, Song tiếp:
– Ủa, bộ anh thay đồ cho em không được sao?
Dung cười khúc khích, nắm tay Song kéo chàng về phòng ngay. Vừa đi vừa la:
– Ê, ê mấy người lui ra cho bản cô nương đưa công tử vô phòng coi.
Cả đám lại cười nói thật ồn ào, trong khi vợ Sáu Lai liếc Song mỉm cười đồng lõa…
Dung đưa Song vào một căn phòng nhỏ, kéo màn lại, những căn phòng ở trên gác không để tiếp khách nên chẳng có cửa nẻo gì, chỉ có một tấm màn che ở ngoài, bên trong mỗi phòng có một chiếc ghế bố cho gái ngủ.
Vài chiếc rương đựng quần áo đút dưới gầm ghế bố. Dung nhìn Song mỉm cười:
– Em tưởng anh nói chơi chứ.
– Nói chơi sao được.
Vừa nói, chàng vừa cởi hàng nút áo trước ngực nàng.
Dung ngoan ngoãn đứng yên để Song làm gì thì làm.
– Em ướt hết rồi, có khăn lông lau mình không?
– Dạ có, để em lấy.
Vừa nói Dung vừa cúi xuống kéo cái rương bằng cây ra, lấy ehiếe khăn bông lớn. Song lau mình cho nàng, xong cả hai nằm lên ghế bố.
– Hôm nay sao anh có hứng thú này vậy?
Song cười:
– Không biết nữa, tự nhiên anh muốn ngủ một giấc và gác chân lên một ngllời đẹp.
– Em mà đẹp à?
– Trên đởi này có ai đẹp hơn em đâu?
– Coi chừng em nổ lỗ mũi bây giờ.
Cả hai cùng cười khúc khích. Ngoài trời mưa càng to, những hạt mưa rơi trên mái tôn kêu rào rào, thỉnh thoảng một cơn gió ập đến, rú lên như những oan hồn gào thét. Bỗng một lằn sét loé lên sáng chói, cùng lúc tiếng nổ inh tai làm Dung giật nẩy mình, ôm cứng lấy Song:
– Trời ru mình ngử đó, sợ gì?
– Ru cái kiểu đó có ngày em đứng tim chết.
– Anh khoái ông ấy ru cái kiểu đó.
– Tại sao vậy?
– Bởi vì làm em sợ, ôm cứng lấy anh thực tình.
Dung cười khúc khích: