– Cả hai cùng cười. Tâm ở trong nhà bước ra cười hùn:
– A, … mới sáng sớm mà bà con vui quá trời rồi.
Song quay lại nói với Tâm:
– Ừ, thằng nhóc này ra đây. Hôm qua chú mày có ngủ được không?
Dạ, anh Song, em ngủ tỉnh bơ.
– Vậy thì tết, mấy bữa nữa có chuyện cho chú mày làm rồi đó.
– Chuyện gì vậy anh Song?
– Em có muốn làm cảnh sát không?
– Làm cảnh sát… nhưng… nhưng mà em.
Không phải làm luôn dâu, làm cảnh sát một đêm thôi.
Tâm không hiểu, lặp lại lời Song:
Làm cảnh sát một đêm thôi sao?
– Phải, làm cảnh sát một đêm thôi, em có dám không.
– Anh bảo làm cái gì mà em không dám.
Vậy thì tốt. Để anh nói em nghe, thứ nhất cảnh sát thì phải bắt ăn trộm.
Tâm có vẻ khoái lắm, đáp ngay:
– Chắc ăn rồi, nghề của em mà.
Bởt tụi nó thì cũng có khi nó nổ vào đầu, chứ không để em yên đâu.
Tâm cười hề hề:
– Nếu mà mình là cảnh sát thì phải có súng chớ.
Lẽ dĩ nhiên là có.
Như vậy mình đâu có sợ nó?
– Vậy thì đượe rồi, nhưng ehú mày có biết Bử dụng súng không.
– Không, nhưng mà ehắc không khó đâu.
Song cười hì hì, với tay lấy cây súng để dưới áo mưa bên cạnh đưa cho Tâm:
– Súng đây, thử coi.
Nga từ nãy tới giờ ngồi nghe Song nói, khi thấy chàng rút cây súng trao cho Tâm, mới la lên:
– Trời… trời, anh Song, anh làm thiệt sao?
Song cười hì hì:
– Anh có làm cái gì giả bao giờ đâu?
Nhưng mà súng ống đâu phải chuyện giỡn?
– Anh đâu có giỡn?
Nga bá lấy cổ Song nhún nhảy:
– Thôi mà, đừng có nói chơi nữa mà.
Song vẫn cười hì hì, bảo Nga:
Anh hỏi em, nếu kẻ thù của chúng ta có súng, tới đây mình phải làm sao? Tâm cười như nắc nẻ, nó giơ cây súng chĩa ra phía rạch làm bộ bắn:
– Đoàng… đoàng… đoàng.
Song cười thích thú:
– Hay, hay, thằng này hay.
Nga nhìn Song:
– Anh muốn tụi em học bắn súng để tự vệ à?
– Đúng rồi.
Tâm xen vào:
– Khỏi có lo cho chi Nga, chỉ bắn giỏi lắm đó.
Song ngạc nhiên:
– Thật không, Nga học bắn hồi nào?
Nga thực thà:
– Em biết bắn hồi chồng em còn sống, cứ mỗi lần đi hành quân về, ảnh lôi em ra bìa nlng tập bắn, riết rồi quen đi.
– à thì ra thế, em bắn súng gì?
– Colt 12.
Song chỉ cây súng Tâm đang cầm:
– Giống súng của anh à?
– Dạ, em nghĩ nhà binh thì xài cùng một thứ.
– Nếu vậy anh sẽ kiếm cho em một cây.
Nga nhìn Song ngập ngừng:
– Anh khỏi kiếm, hiện giờ em còn giữ hai cây.
Song ngạc nhiên hỏi: .
– Em có hai cây, ở đâu ra vậy?
– Hồi chồng em chết, ảnh để ở nhà. Một cây của ảnh, còn một cây ảnh lấy của VC trong một lần hành quân.
– Em giữ lại làm kỷ niệm. Nhưng mà hết đạn rồi.
– Súng của VC cũng là Colt 12?
– Không phại, là K.50.
Song reo lên:
– Hay, hay, thế thì hay lắm, súng K.50 rất khó kiếm, nhưng mà đạn thì anh có cả ngàn viên. Bây giờ súng em để đâu?
Nga chĩ xuống chiếc ghe của nàng cột bên dưới nhà sàn. Song ngạc nhiên:
– Em để trên ghe à? Bộ không sợ bị bắt sao?
Nga lắc đầu:
– Ai biết mà bắt?
Tâm nói xen vô:
– Tại sao em đi chiếc ghe đó hoài mà không thấy?
Song hiểu ngay, chàng cười vang:
– Ha… ha… ghe hai đáy?
Nga cười theo:
– Thiệt, khó mà qua mặt được dân an ninh.
Tâm lụp chụp định nhảy xuống ghe: