VN88 VN88

Kiếp bán thân nuôi miệng đầy nghiệt ngã

– Anh không phải là một tên lính tầm thường, nên khi giải ngũ, anh phải cố kiếm sống. Từ nhỏ đã cố công tự học, cũng có được cái bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp để đi lính, lúc giải ngũ, có chút ít tiền sống lay lất, anh mua cái xe ba bánh và sống được như ý anh muốn.
– Em chưa hiểu gì cả.
– Để anh nói trắng ra cho em rõ. Anh không sống bằng nghề đạp xe ba bánh này đâu, lúc đầu có một thằng bạn nó rủ anh lẻn vào nhà một cô bán bar, bợ được cái radio nhỏ, cả hai đứa sống phè phỡn, sau cả hai làm ăn chung rất khá, tụi anh chỉ nhãm vào nhà mấy cô bán bar thôi, chỉ ít lâu sau là anh đã có một số tiền khá lớn. Thế nhưng thàng bạn anh vắn số, cách đây hơn một tháng bị bắn chết lúc lẻn vào nhà con chủ bar ở Tân Sơn Nhứt, vì tụi anh không ngờ chúng nó có nhà và thằng chồng Mỹ có súng nên bắn nó chết. Thế là anh giải nghệ luôn, tới nay cũng gần ba tháng rồi. Nhất đinh anh phải làm lại cuộc đời oai hùng hơn nghề đi ăn trộm vặt.

Ba Thọt đã nói thực cuộc đời chàng cho hai người đàn bà nghe, nhưng số tiền chàng có thì không phải là trộm vặt mà có, đó ehính là chàng ước lượng hai thỏi vàng đào được tối hôm qua. Còn sau khi thằng bạn chàng chết, số tiền để dành được có hơn hai chục ngàn chàng cũng sài gần hết phân nửa rồi.

Nghe Ba Thọt nói, Sáu mừng rỡ như chính số tiền đó đang nằm trong túi nàng, Sáu hí hửng
– Em không ngờ cuộc đời anh lại ly kỳ như vậy, quả thực, trai tứ chiến gặp gái giang hồ rồi, chúng mình đâu cần bàn tính gì nhiều nữa.
Ba Thọt khoái trong bụng.
– Như vậy là em chiu rồi phải không?
Sáu rúc đầu vào vai Ba Thọt cười khúc khích.
– Chịu cái gì?
Lan cũng vui lây:
– Như vậy chị làm lớn, em làm nhỏ héng.
Sáu chồn qua mình Ba Thọt nói với Lan:
– Khoan đã.
Lan ngơ ngác.
– Còn cái gì nữa?
– Anh Ba bây giờ là chồng chúng mình, nhưng anh ấy phải chịu một điều kiện.
Lan hỏi:
– Anh ấy phải chịu điều kiện gì? .
– Chị thấy ông này tham lam lắm, tụi mình đã hai đứa rồi, như vậy là quá đủ cho ông nội này. Đường tình ông ấy phải chấm dứt từ đây.
Lan đồng ý liền:
– Đúng rồi, có như thế mới hạnh phúc được. Anh Ba
có chịu không? . . .. .
Ba Thọt cười hì hì:
– Cả hai cùng chịu là đa số rồi, anh còn ý kiến gì được nữa bây giờ!
– Anh chắc chưa?
– Nhất định rồi.
Nói xong, chàng hôn mỗi người một cái thực ngọt.
Bỗng Sáu thở ra một eái thật mạnh:
– Không ngờ năm nay em gần 30 tuổi mà còn lấy chồng.
Lan phản đối ngay:
– Ba mươi tuổi đâu đã già chị Sáu?
– Phải rồi, chưa già, nhưng mình sống nhiều quá rồi, đâu có muốn bôn ba gì nữa.
– Lấy chồng đâu có phải là bôn ba, theo em thì là an phận đó.
– An phận? Anh Ba có an phận không? Dự tính của ảnh ghê gớm lắm ehớ không tầm thường như chị em mình đâu. Chị biết tụi mình sẽ phải làm việc nhiều hơn, nhưng chị cũng thích vậy, thà làm mà có ăn còn hơn lam lũ như vầy, đói khổ lại bị người ta khinh rẻ.
– Chi nói phải đó, nhưng chi còn chưa biết dự tính của anh Ba đâu.
– Thì mở quán cơm bình dân chớ gì? Nếu trời cho, cô thể thành tửu lầu phải không? Lúc đó gia tài mình bạc triệu đó.
– Bạc triệu thì có bạc triệu, nhưng không phải tửu lầu đâu
– Vậy chớ cái gì? Bộ mày biết sao?
Lan vênh váo:
– Biết chớ.
Sáu cười hì hì chọc tức Lan:
– Biết thì nói đi, coi anh Ba có cưng mày nhiều không?
Lan quay qưa hỏi Ba Thọt:
– Anh cho em nói với chi Sáu nghe.
Ba Thọt dễ dãi:
– Tất cả đã êm đẹp rồi, tụi mình có gì phải dấu giếm nữa. Cả hai em đều là vợ anh.
Sáu ngạc nhiên hỏi:
– ủa, có chuyện gì nữa đây?
Lan tát nhẹ lên má Sáu:
– Chị Sáu của em à, đừng có nôn, để em nói chị nghe.
– Nói gì thì nói đi, mày làm cái gì mà úp úp, mở mở vậy?
– Cưng nàm im đó đi, nghe em nói nè.

VN88

Viết một bình luận