VN88 VN88

Kiếp bán thân nuôi miệng đầy nghiệt ngã

Em đoán họ tìm của cải gì dưới eái mộ đó và bọn này không phải là chủ nhân ngôi mộ. Vì nếu người chết là bà con tụi nó, chẳng bao giờ tụi nó lại liệng xương cốt người chết lung tung như vậy.
– Em đoán đúng rồi. Nhưng tụi này là ai mà coi thường pháp luật như vậy?
– Anh không nhớ em nói người con gái thật đẹp đó cũng có mặt hả?
Ba Thọt vỡ lẽ:
– à, ra thế. Hèn chi tụi nó lộng hành quá. Đáng lẽ em phải là thám tử mới phải.
Lan eười khúc khích:
– Anh phục em rồi héng?
Ba Thọt ôm ghì lấy nàng:
– Nhất đinh, nhất đinh… nhưng mà…
– Nhưng mà cái gì?
– Nhưng mà anh muốn biết tụi nó Um cái gì và nếu tụi nó Um không được, tại sao mình không thử xem. Lan nhổm dậy, tự nhiên tim nàng đập thình thịch:
– Anh… anh muốn đào mộ người ta hả?
Ba Thọt bình tĩnh:
– Nếu anh biết chắc ở dưới đó có cái gì, anh phải thử.
– Anh đừng có nhát em nhe.
– Anh không nhát em đâu. Nếu tụi mình hợp tác làm vụ này, em tính sao?
– Thôi mà anh Ba, đừng nói chơi tội nghiệp em quá đi.
Ba Thọt nghiêm giọng:
– Anh không nói chơi đâu. Em có muốn nghe anh nói không?
Lan cười yếu ớt:
– Em đang nghe đây.
Ba Thọt suy nghĩ một chút rồi hỏi:
– Bộ em ehấp nhận sống cái nghề đón người cửa trước đưa người cửa sau này hoài hay sao?
Lan cười khổ:
– Em đang nghe anh nói cái vụ tính hợp tác với anh cái gì đây, chớ có mắc mớ gì tới cái vụ của em.
Ba Thọt lật đật nói ngay:
– Ấy ấy, quan trọng lắm chứ. Anh hỏi là hỏi vậy, chớ có ai không muốn có một cuộc sống giàu sang phú quí phải không?
– Dạ.
– Ấy đó em không thể nào có thể sống mãi như thế này được. Dù cho em eứ yên phận đi, nhưng được bao lâu nữa, lúc nhan sắc tàn phai, em mới làm sao?
– Bởi vậy có bao giờ em vui thực sự đượïc đâu.
Ba Thọt quả quyết:
Anh có thể đem đến cho em một niềm vui.
– Anh thử nói coi. Nhớ nghe, anh không phải là người đầu tiên nói câu này đâu.
– Không… nhất định không. Anh không nói lấy em làm vợ, để ở nhà rồi đi kiếm tiền xây tổ uyên ương. Cái chuyện này xưa quá rồi. Anh có nói mê em đâu.
– Câu này thì thiệt tình em chưa được nghe ai nói.
Vậy anh nói hết đi, em nghe đây.
Ba Thọt gật gù đặt chuyện:
– Hồi sáng, vô tình đi qua đây, anh thấy lính tráng lu bu nên tò mò. Bởi vậy cũng hiểu đại khái câu chuyện như em kể, nhưng không được tường tận như em biết.
Sau đó anh lại lân la tới sạp chi Sáu ăn uống, nhưng thực tình là để tìm hiểu cái gì vừa xảy ra quanh ngôi cổ mộ này. Sự thực hai chữ “cổ mộ” đã hấp dẫn anh và
hình như linh tính cho anh biết, anh phải nhào vô vụ này. Đến khi chị Sáu chĩ eái đèn đỏ trên eăn lầu trơ trọi này và gặp em, anh biết chắc rằng anh khó có thể rút lui được rồi.
– Tại sao vậy?
Anh đã nói với em là linh tính mà. Đừng hoài nghi
vội Nếu em biết một câu chuyện.
– Chuyện gì vậy?
– Phải rồi, ngày xưa, quân Tầu xâm lấn bờ cõi nước ta. Họ đã thu vét rất nhiều ngọc ngà, châu báu đem về xứ họ. Trong lúe vận chuyển về nước, một số tham quan Tầu đã lấy bớt một số châu báu làm của riêng, nên lén chôn giấu, rồi sau này trở lại đào lên. Thường thường thì kho tàng ở những ngôi “cổ mộ”, vì dân mình mê tín, di đoan và rất tôn trọng người đã khuất, nên không ai đào xới mồ mả người ta. Và khi người Tầu trở lại, lấy lý do cải táng người thân mà đào lên lấy của cải. Cái đó rất dễ che mắt mọi người. Anh nghĩ là em hiểu ý anh rồi.

Lan nghe say mê. Nàng đã nghe những câu chuyện như thế này cả trăm lần hồi còn nhỏ, nhưng không hiểu sao lần này nàng mê mẩn. Có phải chăng đây không
phải là chuyện cổ tích nữa không, nàng lẩm bẩm:
– Phải rồi… phải rồi. Anh nói nữa đi anh Ba. Chúng mình hợp tác phải không?
– Phải rồi, chúng mình nhất định phải hợp tác.
– Anh đinh bao giờ tụi mình đào cái mộ đó.
Ba Thọt cười hì hì:
– Khoan, khoan đã Chuyện đâu còn có đó, tụi nó đã đào rồi mà không thấy gì, đó là ban ngày ban mặt. Còn tụi mình lén lén, lút lút đào bới làm sao có kết quả được.
Lan xuội lơ:
– Trời đất, anh nói nghe mất hứng hết trơn, kể cũng
như không.

VN88

Viết một bình luận