Vừa nói gã thanh niên vừa ngồi xuống, chị hàng rượu lật đật lấy ly rót ra một miếng rượu, đặt trước mặt người thanh niên. Chi nghĩ thầm, ông khách hàng này đánh chết cũng không khỏi là cớnl hay khách tìm hoa gì đây, chứ cái sạp rượu này chĩ có mấy ông xích lô, ba bánh ngồi nhâm nhi thôi chứ không có loại khách này. Chị làm bộ hỏi ướm:
– Thầy Hai uống rượu ăn khô mực rồi có muốn gì nữa không?
Người thanh niên nhìn chi, cười cười:
– Chị giới thiệu đi.
Chị vừa định trả lời, bỗng một chiếc Honda khác trờ tới sát bên chiếc Honda của người khách. Chân chưa kịp chống xuống đất, người mới tới đã la lớn:
– Tả con bà mày, ngồi đây mà nhậu hả?
Người kia vẫn cười hì hì:
– Ngồi đây làm một ly đi sư huynh, rồi bà chị đây kiếm cho mình một em bé nữa, có vui không?
Vừa nói xong, bỗng hai chiếc Honda từ trong nghĩa địa phóng ra, người thanh niên mới tới bèn vọt xe theo luôn. Anh chàng còn lại cũng vội vàng trả tiền lấy khô mực đi liền. Vừa leo lên xe anh ta vừa nói:
– Chị nhớ nhé, khuya nay tôi trở lại đó.
Ba Thọt nghĩ thầm “Mình không nên ở đây lâu.
Chàng bảo chị hàng rượu:
– Chị vừa nói có em bé giới thiệu cho anh chàng lúc nãy hả?
Chị bán hàng hiểu ý, cười cười:
– Có có cô Lan ở ngay căn lầu đường Xóm Mới kia.
Vừa nói chị vừa chỉ về phía trước, Ba Thọt nhìn theo:
– Đó thầy Hai thấy eái lầu nhô lên ngay bờ tường nghĩa địa kia không? Căn lầu có ngọn đèn đỏ đó.
– à thấy rồi, ngọn đèn đỏ báo hiệu à?
Chi hàng cười hì hì:
– Cô Lan bảo nếu thấy ngọn đèn đỏ thì có thể giới thiệu khách tới, cô ấy cho tiền chứ có báo hiệu báo hiếc gì đâu.
– à thế thì chị phát tài rồi.
– Thưa thầy cũng đủ sống thôi, mấy eon cá mực khô này, làm sao nuôi nổi mấy đứa con em.
– ủa, thế ông xã chl đâu?
– Ông nhà em chết lâu rồi, nếu không em đâu có sống lê lết như thế này.
– Cô Lan coi ngộ không chi?
– Dạ… dạ, cổ cũng có da, có thit lắm, được cái hiền lành, tội nghiệp chồng cổ cũng chết nên đi khách kiếm Bông thôi.
– Cô ta có con chưa?
– Hình như có một đứa, để ở bên nội dưới quê gì đó, Em cũng không biết rõ lắm. Thầy tới đi, nhớ nói em chỉ đường nghe.
Ba Thọt mừng thầm trong bụng. Chàng nhìn căn gác nhỏ nhô lên chơ vơ giữa đám nhà lá lụp sụp cất sát dọc theo bứe tườllg rào nghĩa địa. Chắc chắn từ đó có thể quan sát hết cái nghĩa đia này một cách dễ dàng. Chàng cám ơn chị hàng rượh, móc túi cho chị ta thêm mấy chục rồi rảo bước đi dọc theo con hẻm nhỏ chạy song song với tường rào nghĩa địa. Tới nhà có căn lầu, chàng gõ cửa. Một thiếu phụ ra mở cửa hỏi:
– Anh Hai kiếm ai ạ?
Ba Thọt cười:
– Cô là cô Lan hả, chi hàng rượu chỉ đường cho tui tới thăm cô.
– Dạ… dạ…, em là Lan, mời anh vô nhà chơi.
Ba Thọt bước vào, chàng thấy ngay bàn thờ một quân nhân để giữa nhà. Căn phòng vuông vắn khoảng 9, 10 thước vuông. Chiếc đèn dầu lù mù không soi sáng nổi căn phòng nhỏ. Bên cạnh phòng có một cái chái nhỏ, hình như là nhà bếp. Đằng sau bàn thờ, một chiếc cầu thang gần như thẳng đứng bắc lên lầu.
– Anh Hai lên lầu chơi.
Ba Thọt cười tình:
– Anh thứ ba mà.
Lan cười nhí nhảnh:
– Dạ… anh Ba, mời anh lên lầu đi, em gài cửa rồi lên nói chuyện với anh ngay.
Ba Thọt không khách sáo nữa, chàng leo lên lầu ngay.
Cả căn gác chỉ lớn hơn một cái giường là cùng. Nhìn thấy ngọn đèn dầu bóng đỏ, Ba Thọt thổi tắt ngay. Vừa lúc ấy Lan cũng đang trèo lên, thấy Ba Thọt thổi tắt cây đèn, nàng cười tinh quái:
– Anh Ba ghê thật. Mới lần đầu tới đây đã biết hết trơn rồi. Chị Sáu nói phải không?
– Chị hàng rượu thứ sáu hả?
– Dạ.
– Tuy đèn tắt rồi, ehi Sáu sẽ không bắt mối nữa, nhưng những khách quen gõ cửa thì sao?
– Dạ, ai cũng biết tắt dèn là em đang có khách hoặc không có nhà. .
Bộ em ở luôn đây hả?