VN88 VN88

Không thể kháng cự tôi nằm ệch ra để hắn hiếp thật ghê rợn

Lão lại lượt qua thân thể trần truồng của tôi. Cặp mắt lão có vẻ trơ trẽn, bần tiện, tỏ vẻ thèm thuồng làm sao. Bước tới gần tôi hơn, lão hết nhìn tên hiếp dâm dò xét, rồi nhìn tôi xem phản ứng.

Tôi trương cặp mắt, nửa như van xin, nửa như cảnh cáo lão, “Nếu dám đụng vào người tôi … không tha”. Nhưng rõ ràng là vô dụng, lão đã ngồi xuống, đưa bàn tay dơ dáy sờ vào ngực tôi.

Tôi thét to, nạt vô mắt lão, “DANG RA”, liền bị tên hiếp dâm tán một bộp tay, đau điếng.

Chưa kịp la thêm tiếng nào đã bị nhét miếng quần lót vào miệng. Tôi chỉ còn biết ú ớ, để mặc cho gã ăn xin bóp nhẹ, rồi mạnh dần, trước bằng một tay, sau dùng cả hai.

Tôi thấy thật tủi nhục. Không ngờ một lão già đê tiện nào lại dám sỉ nhục tôi như thế. Tôi muốn thét lên. Nhưng miệng cứ câm lại, đắng chát của cuống họng.

Rồi thì, chân tôi bị kéo duỗi. Những bàn tay nhám nhúa, hôi tanh mơn trớn khắp thân thể. Trây rồi trét, nhầy nhụa, hành hạ tôi như một con búp bê nô lệ.

Không đầy năm phút sau, lão già đã hòa hợp với tên hiếp dâm như thể hai người bạn chí cốt. Một người kềm, một người làm. Nhịp nhàng.

Tôi như một miếng thịt nguội nằm giữa hai lớp bánh mì, bị kẹp chặt. Lão già thình lình tuột quần xuống. Nói là quần, nhưng giống như một miếng giẻ rách quấn ngang bụng. Trước mặt tôi, một khối thịt đung đưa, chắc hẳn dơ bẩn lắm vì mùi hôi từ mình gã bốc lên, làm tôi lợm cả giọng, kêu ú ớ không ngớt.

Thay vì dùng tay bịt tiếng kêu của tôi, lão thực bạo lực trẹt cái khối thịt ấy vào người tôi, trong khi tên hiếp dâm kềm hai chân tôi xuống.

Tôi chợt im bặt, gồng người chịu đựng những cái thúc gần như không còn mạnh hơn được nữa. Tôi đoán rằng, chắc gã đã thiếu đàn bà khá lâu rồi nên hành vi của gã có vẻ như một con thú. Một con thú chỉ biết làm chuyện súc sinh, phóng tinh vào người đàn bà bị hãm hiếp.

Chỉ một thoáng thôi, lão đã thống khoái, rên lên hư hử, toàn thân co giựt như đang lên cơn kinh phong. Tôi cảm giác toàn bộ cái nhơ nhuốc, hôi tanh từ người gã phóng vào người tôi, tràn ra cửa âm đạo, và trôi xuống tới bẹn.
Khiếp quá ! Tôi lịm xuống khi lão thu cái đùm nhăn nhúm về, và nhìn lão vội vàng quấn lại miếng giẻ rách ngang hông.
Đang lả người, chưa kịp nghỉ ngơi, tội lại thấy cửa mình nong chặt. Tên hiếp dâm đang bồi thêm từ phía sau. Rồi sau đó như không còn cảm giác nữa, chỉ nhớ rằng mình nằm đó như khúc cây, một giống thực vật nào, còn hắn là một động vật đang thời kỳ động cỡn. Rồi tôi cũng không còn nhớ hắn có phóng tinh thêm vào người tôi, hay chỉ chơi thêm cho “đỡ phí”, chỉ khi tỉnh tỉnh lại, thấy hắn đang mặc lại áo quần. Lão già đã biến mất từ lúc nào.

“Nếu nói cho ai biết, coi chừng đó…”, hắn nhìn tôi đe dọa. “Mày sống ở đâu, tao biết”. Hắn lôi và kéo tôi vào thân cây gần đó, trói tôi trần truồng vào gốc. Sau đó, hắn dùng dao mang theo, khắc trên thân cây, phía đầu tôi chữ “Hạ tiện”, rồi chập choạng bước khỏi nơi đó, khi sương mù bắt đầu phủ xuống.

Nhìn tướng đi của hắn, tôi bỗng giựt thót cả mình. Cho dù hắn có cố tình sửa lại cách đi đứng, nhưng không dấu được cái bờ vai nghiêng nghiêng. Tôi nhớ lại, hình như giọng nói của hắn cũng có phần quen thuộc, hắn chỉ cố đổi nó cho khác nhưng không dấu được tiếng ho khàn khàn mỗi khi có giờ Sinh vật. Trời ơi, không lẽ là ổng. Thôi chết, chính hắn rồi, đôi mắt của ổng rõ ràng đã tố giác ổng, vì tôi không bao giờ quên được cặp mắt ấy cứ lom lom nhìn tôi sau giờ tan lớp. Thầy Xuân ! Trời ơi, thôi đúng rồi ! Ổng là thầy Xuân. Còn lão già kia trông cũng quen quen, in là bác dọn dẹp phòng lớp. Hèn gì, lão đã nhận ra thầy từ sớm. Thầy cũng nhận ra lão nên mới điều đình với lão chia phần hãm hiếp mình. Thật là khốn kiếp. Thật đau lòng quá! Thầy làm thần tượng em sụp đổ rồi, thầy !

Rồi tôi không còn nhớ gì nữa, cho đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong nhà thương. Mọi người quen đã có mặt, trong đó có Khang, Thắng, và Mục. Có cả tổ trọng án, họ đến thẩm vấn tôi, nhưng không hiểu sao, tôi đã không khai ra thầy Xuân, cũng như lão dọn dẹp phòng lớp. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không khai thầy ra, nhưng mãi vẫn một điều: Tại sao thầy là một người thầy kính yêu lại có thể làm ra chuyện như vậy. Có đôi lần tôi muốn gặp riêng thầy để hỏi lý lẽ, nhưng khi bắt gặp thầy ở hành lang. Thầy cúi gầm mặt khi thấy tôi đến từ xa. Tôi run quá cũng quên hết phải nói gì với thầy, nên lẳng lặng lướt qua.

Cuối năm đó, tôi tốt nghiệp Đại học. Chỉ một lần cố tình bắt tay với thầy trong lúc phát Bằng, để nghiệm chứng vết thẹo cắn ở hai ngón tay, tôi xác nhận thầy là hung thủ của đêm khủng khiếp đó. Rồi từ đó, tôi không bao giờ còn gặp mặt thầy nữa. (Hết)

(Truyện 18+ sướng nhất tại Phimsex.info)

VN88

Viết một bình luận