Hùng chộp ngay lấy cơ hội, hắn nói tỉnh bơ:
– Vậy ngày mai hai anh em mình ra chợ Sài Gòn mua một hai cái thủ trước . Chớ mới qua đó, biết đường ở đâu mà đi mua.
Hoa mỉm cười gật đầu, trong bụng nàng đã biết Hùng muốn cái gì rồi.
Hoa đứng soi gương lại lần chót trước khi bước ra khỏi phòng, chiếc áo sơ mi Katê trắng bỏ trong chiếc quần jean xanh làm Hoa có cái vẻ đẹp ngổ ngáo của một cô gái mang hai giòng máu Mỹ Việt . Nàng tự thỏa mãn với nhan sắc củaa mình vô cùng. Nhưng khi Hoa vừa ra tới phịng khách thì đã bị Hùng chê xối xã :
– Trời ơi ! Đi Sài Gòn mà ai lại mặc quần jean, kỳ lắm.
Hoa ngạc nhiên :
– Cái gì mà kỳ . Em thấy người ta mặc như vậy thiếu gì.
Sau khi đi một vòng cho Hoa xem, Hùng làm bộ than mỏi chân, để Hoa phải ngồi nghỉ với nó.
Hoa còn muốn đi xem nên nàng phản đối:
– Mới đi có một chút . Chưa coi được cái gì hết mà anh đã than mỏi chân rồi à?
– Coi như vậy là gần hết rồi . Anh mệt muốn chết hà.
– Con trai gì mà yếu quá.
Tuy nói thế nhưng Hoa cũng sà xuống ngồi cạnh Hùng. Thấy chỗ này cũng ít ai lui tới, Hùng bạo dạn choàng tay qua cổ Hoa vùa nói một câu đặc sệt cải lương:
– Hoa?đẹp quá . Đẹp như?tiên giáng trần.
Từ xưa đến giờ Hoa chưa nghe ai khen nàng một câu?hay như vậy . Hoa chớp mắt cảm động.
– Thiệt hả anh?
Hùng kéo đầu Hoa sát vô, vừa kê miệng vào tai Hoa và nói:
– Thiệt chớ . Em hỏng tin hả ?