Gia đình ông Bảy có tất cả là bốn người . Ông bà Bảy và hai cậu con trai tên Hùng và Cường . Bây giờ thêm Hoa nữa tổng cộng là năm.
Chỉ mới ba năm từ ngày đấtt chân vào Sài Gòn . Con người Hoa đã?thay đổi rõ rệt . Nhờ cái nét lai của nó mà ít có cô gái nào có thể so sánh được. Mới 16 tuổi mà Hoa đã?có nét nở nang, vú đít ngồn ngộn, đâu ra đó. Có lẽ vì thế mà từ ngày nó đặt chân vào làm con nuôi trong nhà, hai anh em Hùng, Cường ít rong chơi ngoài đường như trước ?br>
Thế rồi cuối năm đó, ông Bảy đề nghị cả nhà về quê trên Biên Hoà ăn Tết, bởi vì ngày đi định cư đã gần kề, ông sợ không có dịp cho hai anh em Hùng, Cường về thăm Nội nữa . Sau khi bà Bảy đồng ý, cả nhà rộn rịp lên đường, chỉ để một mình Hoa ở lại coi nhà.
Cả nhà đi hết, con Hoa cũng buồn . Nó khóa cửa rồi đi một vòng chợ Tết rồi về nhà ngủ sớm . Mới vừa đặt lưng nằm xuống . Hoa đã?nghe tiếng người gõ cửa, nó hỏi vọng ra :
– Ai đó?
Từ bên ngoài tiếng ông Bảy nói khe khẽ :
– Bác Bảy nè con . Mở cửa đi.
Con Hoa giựt mình, lật đật chạy lại mở cửa . Trong đó nó nghĩ thầm là ông Bảy bỏ quên cái gì đó nên trở về lấy. Cánh cửa vừa mở là ông Bảy đã lách vào, rồi tự động khóa lại.
Con Hoa chưa hết ngạc nhiên thì ông Bảy đã ôm chầm lấy nó hôn hít túi bụi. Hoa muốn phản đối nhưng nó không dám . Ông Bảy là người cứu vớt cuộc đời của nó, đem nó từ Cô Nhi Viện về đây, lo lắng cho nó đủ điều nó mới có được ngày hôm nay . Vì lẽ đó Hoa một mực kính trọng ông, chưa bao giờ Hoa dám nói một câu gì vơ lễ với ông Bảy.
Thấy Hoa không dám kháng cự, ông Bảy càng làm tới . Ông bế xốc nó đem đặt trên giường màbình thường ông với bà Bảy vẫn ngủ. Rồi không để cho Hoa kịp kháng cự, ông Bảy nhào lên nằm sấp trên mình nó? đồng thời áp chặt miệng ông lên trên đôi môi đỏ thắm của Hoa.
Hoa giãy dụa bên dưới tấm thân ông Bảy . Nó kêu lên nho nhỏ trong cổ họng:
– Bác Bảy?buông con ra . Bác?bác làm gì kỳ vậy.
Ông Bảy vừa thở hổn hển, phà cả hơi rượu vào mặt Hoa vừa nói:
– Bác Bảy?thương con mà? Đừng có la, chìu bác Bảy một lần đi con, rồi con muốn cái gì bác Bảy cũng cho hết?
Con Hoa không muốn cái gì hết, nhưng la toáng lên để lính tới còng đầu bác Bảy thì nó không nỡ . Rồi lối xóm bu lại cười cho thúi đầu. Đã vậy dễ gì bà Bảy cho nó tiếp tục ở lại đây. Hoa chống cự một cách yếu ớt:
– Đừng đừng bác Bảy . Bác gái má biết được thì chết ?
Phải chi Hoa hăm dọa là sẽ la làng lên thì họa may ông Bảy mới buông tha cho nó, đằng này nói như nó thì cũng như không, ông coi như Hoa đã?gi án tiếp đồng ý rồi. Ông Bảy vừa giựt bung hàng nút của Hoa vừa trấn an nó:
– Đừng sợ, bả hông biết đâu. Bác đi nhậu với mấy người bạn, nửa chừng xách xe gắn máy chạy về đây, làm sao bả biết được.