Bà Bảy thở dài. Dù Hoa không phải là con ruột, nhưng bà đã nuôi Hoa từ 5 năm nay. Vả lại bà cũng thương nó là vì nhờ có nó, gia đình bà mới qua đưô? tới xứ Mỹ này .
Không như nhiều gia đình khác, mua con lai xong, qua được tô? Mỹ là coi như xong, hết xôi rồi việc . Nhiều gia đình còn tìm cách tô?g cứ ân nhân của mình ra khỏi nhà . Bà Bảy thì không như vậy . Dù sao bà cũng là một người có đạo đức. Tự trong thâm tâm của bà Bảy lúc nào cũng xem Hoa như con ruột của mình .
Bà Bảy buồn bực, bỏ vô phòng, để mặc cho con Hoa đứng đó một mình vô? hai hàng nước mắtbuồn tủi .
Ngày mồng Một Tết trôi qua trong không khí bình thường . Ba cha con ông Bảy vẫn không hay biết gì hết . Chỉ có bà Bảy thỡ dài và con Hoa thì trong lòng đầy sóng gió, chẳng biết ngày mai sẽ ra sao .
Mới sáng sớm mùng Hai, bà Bảy đã dằn lòng hết nổi . Thường thì bà Bảy để mọi việc qua hết mùng Ba, coi như kiê?g cử ba ngày đầu năm, tô? mùng Bô? mới tính . Nhưng, biến cô?này đô? với một ngưồi cỡ kính như bà Bảy, bà thấy nó trọng đại vô cùng . Không ngờ mà bà lại có một đứa con gái chữa hoang như vậy .
Nghĩ quẫn quanh một hồi, bà nghĩ có lẽ Cường biết . Trong nhà này chỉ có hai anh em nó là hay đi chơi chung . Thế nào Cường cũng biết cái thằng khô? nạn đó là ai . Bà Bảy bước tới phòng Cường, đẩy cửa bước vô.
Cường đang nằm nghe nhạc, thấy mẹ vô bất thình lình, nó ngạc nhiê? hỏi:
– Cái gì vậy mẹ ?
Bà Bảy nói giọng cộc lô? :
– Con ngồi dậy, mẹ hỏi cái này .
Chưa bao giờ Cường thấy mẹ nói chuyện với mình bằng cái giọng nghiê? trang quá như vậy . Nó ngồi nghiê? chỉnh, nhìn mẹ chờ đợi, trong bụng bắt đâ?thấy run . Bà Bảy gằn giọng đe ?ướp tinh thần Cường :
– Mẹ hỏi con điều này . Cấm con không được nói dô? nhé .