Khoảng 3 tuần sau khi an táng M. xong, tôi thấy M. đến nhà tôị M. đến không phải bằng thân thể mà bằng hồn mạ Lần đầu tiên tôi thấy bạn ấy hiện về là vào một đêm khuya mà tôi cứ tưởng rằng mình đã nằm mơ. Lúc đó tôi thấy mặt mày của M. có nhiều vết thẹo còn quần áo thì dính đầy đất cát. Khi thấy M. tôi vui mừng hớn hở cứ ngỡ rằng M. vẫn còn sống:
– M.! Bạn không có chết! M. à, cho H. xin lỗi vì lúc đó sợ quá không biết làm gì nên đã bỏ M. lại một mình.
– Tất cả đều là lỗi của mày, M. nói với một giọng thật lạnh lùng. Lúc đó tôi không thấy M. mở miệng nói, nhưng tôi có thể nghe được.
– M. à! Cho H. xin lỗi vì đã bỏ M. ở lại đó.
– Tất cả đều là lỗi của mày, nếu mày không chạy đi như một đứa hèn nhát thì tao đâu có chết. Nói xong M. lấy vài món đồ trên bàn ném vào người tôị
– M.! Dừng tay lại! Bạn làm gì vậỷ Hãy dừng tay lại! Vừa khóc tôi vừa nóị