Trong khi công việc làm ăn vẫn tiến hành song song với tình yêu đang ‘ nở rộ, càng khiến cho Khoa hăng hái yêu đời. Ngày đầu tiên chiều lòng người yêu đến ra mắt cha mẹ của Thoa, chàng đã có một hảo cảm đặc biệt với bà mẹ vợ tương lai vẫn còn trẻ đẹp đầy sức lôi cuốn. Bà Oanh mới chỉ độ ngoài bốn mươi với nhan sắc còn qúa đỗi mặn nồng với khuôn mặt trắng hồng đầy đặn đôn hậu. Thân hình bà, qua làn vải áo quần thô sơ, qua làn da trắng ngần mát mịn trên ngấn cổ cũng nói cho người đối diện biết rằng bà Oanh vẫn còn tràn đầy nhựa sống, vẫn còn sức mời gọi nhục dục ghê hồn, khiến cho Khoa không dám để lâu tầm mắt trên tấm thân ngà của bà mẹ vợ còn trẻ.
Chàng đã tự dặn mình :
– Không được ngĩ tầm bậy? Phải đâu ra đó cho đàng hoàng.
Nhưng dặn lòng giữ gìn nghiêm túc là một việc thực tế sảy ra éo le lại là chuyện không ai có thể ngờ và tránh né được.
Số là vào một ngày Ong Phước đột nhiên trở bệnh, Thoa bận làm việc ở sở du lịch. Nàng gọi điện thoại cho người yêu, nhờ chàng có xe đến nhà phụ giúp mẹ đưa ông Phước vào bệnh viện. Nơi đây bắt buộc ông Phước phải lưu lại bệnh viện vài hôm để tiến hành các thủ tục y khoa thử nghiệm, nên sau khi hoàn tất các thủ tục giấy tờ, Bà Oanh đành phải trở về nhà để còn phải lo những công việc lặt vặt và cơm nước cho Thoa.
Chuyện ông Phước phải đến bệnh viện là chuyện đã thường tình vì từ ngày ở trại cải tạo trở về nhà ông đã thật sự yếu đuối và bị đủ mọi thứ bệnh hoành hành. Phần bà Oanh chỉ biết cố gắng lo toan cho vuông tròn nghĩa vụ.
Đưa chồng vào nhà thương xong, bà trở về nhà, bà ngỏ lời mời Khoa ở lại nhà chơi để chờ đến chiều Thoa đi làm về, cả nhà sẽ cùng ăn cơm tối. căn nhà chỉ còn lại hai người. Bà Thoa lúi húi trong bếp để sửa soạn cho bữa ăn chiều. Khoa một mình ở ngoài phòng khách, hết xem báo, nghe cassette, chàng lại lẩn thẩn đi ra đi vào mãi cũng chán. Chàng ngả người trên bộ ghế sa lông cũ ngủ gà ngủ gật, quên đi tự lúc nào chàng cũng không nhớ rõ cho đến lúc chàng mơ mơ màng màng mở hé mắt ra, đã thấy bà Oanh đang đứng gần đó lặng yên chăm chú nhìn chàng, khuôn mặt bà vốn đã đẹp càng đẹp lộ hẳn ra trong trạng thái rõ ràng hồn phách bà đang để tận đâu đâu.
Khoa vờ như không nhìn thấy bà Oanh đứng đó và chàng vẫn như còn đang say ngủ. Đứng nhìn Khoa đã khá lâu và không hiểu bà Oanh đang nghĩ ngợi những gì bỗng bà trở vào trong phòng trong lấy ra một tấm chăn đơn tiến lại chỗ Khoa ngồi ngủ, rồi nhẹ nhàng cúi xuống âu yếm phủ tấm chăn đơn để đắp lên trên người của chàng. Bà Oanh khom người cúi xuống thật gần khuôn mặt của Khoa, chậm chạp kéo cái mép chăn lên đến tận cằm của chàng, vòng áo cổ của bà vô tình trễ xuống để cho Khoa nhìn thấy tận tường cặp nhũ hoa to tròn đầy đặn hiện ra ở bên trong làn vải áo cùng một lúc với hơi hướm thơm tho kỳ lạ tiết ra từ thân thể của người đàn bà. Khoa hé mắt nhìn no nê bộ ngực trần của bà Oanh đến độ chàng vô ý để sẩy tuột bàn chân của chàng về phía trước mặt và còn đạp trúng vào một bên chân của bà Oanh khiến bà mất thăng bằng ngã ngồi lên trên một ống chân của chàng tạo ra một sự va chạm huyền diệu. Từ cách va chạn đó khiến Khoa vô cùng bồi hồi như bị một dòng điện cực kỳ mạnh mẽ đang làm người chàng run bắn lên khi cảm nhận thật rõ rệt sống chân của chàng đang đặt đúng chính giữa cái âm hộ và hai bờ mông êm tròn của bà mẹ tương lai. Chàng luống cuống rút vội chân về thì lại vô tình tạo ra một sự va chạm kinh hoàng khác vào lúc cái ống chân tròn của chàng kéo dài qua khu vực nhậy cảm nhất của người đàn bà trước mặt. Bà Oanh như ngây như dại không còn đủ tỉnh táo và sức lực để tự mình đứng lên, bà cứ ngồi trong tư thế đó va2 ngả từ bên này rồi lại vẹo mông qua bên kia một lúc mà vẫn chưa đứng được hẳn lên. CƠ thể của người đàn bà đang độ hồi xuân nóng rực lên rần rần, hơi thở của bà tự nhiên trở nên đứt quãng. Khoa hoảng hốt nhổm dậy để đỡ cho bà đứng lên, nhưng thân thể của bà Oanh đã như một làn liễu rũ, mềm nhũn trong cánh tay rắn chắc của chàng, bà không còn tâm trí và tư cách của một người đàn bà tiết hạnh, mộl bà mẹ vợ nghiêm túc thường ngày. Khuôn mặt bà trở nên đờ đẫn, đôi mắt long lanh như đã bị lạc thần trong khi bà ngước khuôn mặt lên như van nài, đón đợi một nụ hôn nóng bỏng từ Khoa. Đáng kể nhất là hơi hướm thơm ngát đàn bà từ cơ thể bà Oanh toát ra khiến cho Khoa cũng phải bàng hoàng ngây ngất. Chàng ôm gọn lấy tấm thân đầy đặn và mềm mại nóng hổi của bà. Bộ ngực no tròn của bà Oanh phập phồng hằn rõ bên trong làn vải áo mỏng tạo nên một hình ảnh kích động dục tình. Khoa như lạc vào mộl thế giới thần diệu nào khác và không còn biết mình đang ở đâu. Người đàn bà nằm gọn trong vòng tay của chàng giờ đây chỉ còn là một sinh vật giống cái đang sẵng sàng đón nhận những giọt nước dịu ngọt của cơn mưa tình ái đầu mùa sau một thời gian dài hạn hán. Một tay Khoa đỡ lấy tấm thân bà Oanh cho bà khỏi ngã sụm xuống, tay còn lại chàng rà vuốt dài từ bụng xuống đến phần âm hộ của bà qua làn vải mỏng bà đang mặc trên người.
Vào giữa những giây phút kích động tột cùng này, bà Oanh giờ đây thuần túy chỉ còn là một con cái cần đến những vuết ve mơn trớn với những xúc cảm khát khao mà đã từ bao lâu nay bà phải đè nén, thúc thủ tận đáy lòng. Vào lúc này nó mới có cơ nổi dậy thúc bách kinh hoàng. Bà lịm người đi trong cảm giác đê mê kích ngất. Khoa nhận biết điều này dễ dàng và chàng cũng hoàn toàn sướng khoái khi bàn tay của chàng êm ái chà xiết khắp nơi trên thân thể người đàn bà. Tửng cảm giác đê mê từ bàn tay Khoa chuyển vào bên trong cơ thể khiến chàng rạo rực không kém gì bà Oanh. Bỗng nhiên Khoa liên tưởng đến thân thể cùng những cảm giác chàng đã có với Thoa qua một sự so sánh lạ lùng. Hai tấm thân đàn bà này rõ ràng là hai thái cực đầy khác biệt. Thân thể của Thoa rắn chắc no tròn, còn thân thể bà Oanh thì lại mềm mại óng chuốt. Mỗi người đem đến cho Khoa một xúc cảm riêng tư thú vị. Bà Thoa thì đầy đặn và mềm mại lạ thường trong khi con gái của bà là Thoa thì chỗ nào cũng rắn chắc. Nhưng dường như trái cây chín mọng thì hương vị vẫn dịu ngọt nhiều hơn loại trái vừa chớm ừng hồng. Bà Oanh là loại trái cây đã chín mọng. Hương vị và cảm giác chàng tiếp nhận từ bà Oanh đã khiến Khoa bị kích động tột cùng. Khúc gân trong quần của chàng từ nãy giờ đã trở thành cương cứng từ lúc nào vì Khoa còn đang mải miết châ xiết cùng khắp trên thân thể của bà Oanh. Bà đứng đó chết trân và thụ động hoàn toàn để đón nhận cách xoa nắn tài tình của bàn tay người thanh niên trẻ mà đáng lẽ bà phải gọi là con. Nhưng hôm nay, trong giây phút đột ngột như thế này, bà Oanh chỉ còn biết thì thầm :
– Khoa ơi! Khoa ơi! Chết mất, chết mấttttt….