Cường chầm chậm đút vào, đầu khấc vừa lọt được vào bên trong phân nữa là Phượng đã nhăn mặt, hai tay rung rung vì đau, Phượng cảm giác có vật gì đó đang xé nát và nông rộng cữa mình rộng ra, thốn không thể tả. Nàng quàng chân qua mông Cường, ghì chàng xuống, mong cho cảm giác này chóng qua. Cường hiểu ý, nhấn mạnh xuống một cái ọt, Phượng thét lên, hai mắt ứa lệ; nàng đã trở thành đàn bà. Ðợi một lát cho Phượng bớt thốn, Cường bắt đầu dập nhịp nhàng ra vô đều đặng. Cường thấy trên cặc mình dính vệt máu trinh, hắn cười đắc ý; cảm giác đã thành công chinh phục, chiếm lĩnh thân thể ngọc ngà mà đám trai trong huyện hằng mong ướt. Qua những phút đau rát Phượng bắt đầu sướng. Mỗi cú nhấp cũa Cường thật đáng đồng tiền bát gạo; mạnh , nhanh, chuẩn. Phượng thấy trong thân thể có luồng máu chạy rần rần dồn về phía cữa mình, toàn thân lâng lâng. Phượng rít lên, cơ bắp lồn co bóp, nước nhờn tuôn ra xối xả xen lẫn với máu trinh ướt đẩm chùm lông rậm rạp của nàng và Cường. Phượng đạt khói cảm lần đầu tiên trong đời. Mồ hôi tuông ra nhễ nhọi. Tiếng va chạm bành bạch của cặc và lồn tạo nên bầu không khí chỉ có trên thiêng đàng. Cường đưa tay nhồi bóp hai vú, mắt nhắm nghiền hưởng thụ cảm giác tê tê nơi đầu con cặc. Cường cong mình thúc vài cú chót, một luồng tinh khí âm ấm xịt vào tận trong tử cung. Cường nằm đè lên thân thể mảnh mai của Phượng an ủi:
– Em đừng lo, anh sẽ nói ba mẹ qua đây hỏi cưới!
– Em là người của anh rồi đó… em không tiếc những gì quý nhất của đời con gái với anh, nhớ đừng thay lòng nhen anh!
Mắt Phượng đỏ hoe, niềm hy vọng duy nhất bây giờ là Cường giữ lời hứa thành thân với nàng. Hai người âu yếm trao nhau nụ hôn nồng cháy trước khi thu dọn chiến trường và tiễn Cường ra về.
Lần đầu tiên trong đời Tèo thấy cặp ngực to, trắng trẻo của Phượng đung đưa theo nhịp nhúng nhãy, cái lồn mập mạp nhiều nước và đám lông đen nháy. Không hiểu tại sao thân thể Phượng đẹp lạ lùng so với bao lần lén nhìn Phượng tắm. Chứng kiến Cường phá trinh chị hai một cách ngoạn mục, Tèo như bị thêu đốt, đầu ốc không ngừng suy nghĩ đụ đéo.
Cường ăn nằm với Phượng được vài tuần đâm ra chán; cái gì cũng vậy, nhiều quá thì không thấy quý. Còn Phượng một mực hiến dâng cho người yêu, hết lòng hầu hạ Cường. Hễ cường muốn chơi kiểu nào là Phượng chiều ngay dù bản thân không mấy gì thích thú. Sau những cuộc mây mưa, Phượng tìm cách thỏ thẻ, năn nỉ Cường cưới nàng qua cữa, nhưng mỗi lần nhắc đến là Cường dã lơ qua chuyện khác. Những lúc gần đây, tình cảm hai người có vẽ lạt lẽo. Tèo gặng hỏi mới biết Cường chỉ đến với chị Phượng mỗi tuần một lần với lý do bận rộn làm ăn, quản lý mấy tiệm thuốc bắc của gia đình. Có đánh chết Tèo cũng không tin một cậu công tử nhà giàu quen ăn chơi hưởng lạc lại bỏ đụ đéo để chuyên tâm làm ăn. Tèo bỏ công sức theo dõi Cường từng cữ chỉ mới phát hiện ngoài chị Phượng, Cường còn tới lui với con gái ông tư, tên Hường. Tèo vừa tức tối lẫn tiết rẽ cho tấm thân trong trắng, hấp dẫn của chị Phượng bị tên sở khanh chiếm đoạt không khác gì đóa hoa lài cắm bãi cức trâu. Càng nghĩ càng tức…
Tèo quyết tâm trả thù cho chị. Tèo biết nếu thẳng thừng khuyên chị hai bỏ đụ đéo với Cường thì đời nào chị Phượng đồng ý vì đã trót trao trinh tiết cho Cường; vã lại trong thâm tâm, chị Phượng tưởng Cường là cao thủ chăn gối, khó ai sánh bằng. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Tèo biết Phượng cùng dòng máu với mình nên cũng dâm không kém, chỉ có điều chị Phượng là con gái nên tỏ ra e thẹn để treo giá. Tèo quyết tâm chứng minh cho chị Phượng biết Cường là đồ bỏ xó, chỉ dụ con gái mới lớn không biết mùi đời. Tèo xếp đặc cho Phượng tận mắt chứng kiến Cường dang díu với Hường. Tưởng như vậy là Phượng sẽ lìa bỏ Cường; nhưng không, Phượng còn cố dối lòng, bênh vựt trước mặt Tèo:
– Đàn ông mà, ai chẳng vậy, miễn biết đường về là được, chị không phải là người kiềm kẹp!
– Có thật trong lòng nghĩ vậy mới nói…
– Con gái, ai chẳng muốn một đời một kiếp, nhưng nhiều khi….
Nói tới đây, Phượng đã nghẹn ngào, hai mắt rươm rươm nước mắt. Phượng vụt chạy về phòng đóng sầm cữa lại, khóc oà lên. Tèo đứng ngoài cữa lắng nghe Phượng khóc mà lòng như lửa thiêu….
Tối hôm đó, thấy người trong nhà đã đi ngũ mà đèn phòng của Phượng còn sáng, Tèo quyết định…
– Chị hai, cho em vô tí, có chuyện nói!
– Chờ một chút, chị đang thay đồ ngũ
Sau khi bước vào phòng, Tèo không quên khóa chặt cữa lại. Phượng ngạc nhiên hỏi:
– Muốn nói chuyện gì mà phải đóng cữa kỹ quá vậy?
– Tèo… Tèo muốn chị bỏ anh Cường…để…
– Chuyện gì? mắc mớ gì tới mầy… mà để làm gì?
– Tèo thấy…chị với anh Cương không nên giằng co nữa… không thì chỉ có chị là người khổ mà thôi… vả lại thời bây giờ…con gái mất trinh là chuyện bình thường thôi mà… chị đâu cần phải khăng khăng bắt ảnh cưới?
– Con nít, im miệng lại không, tao đánh cho chừa bây giờ, thiệt ra mầy muốn gì?
– Em muốn chị cho em làm giống như anh Cường…
Phượng tát vào mặt Tèo một cái như trời giáng, lớn tiếng nói:
– Cái đồ loạn luận, mầy điên rồi sao?
– Chị đừng tự dối mình nữa, Anh cường của chị đã có bồ khác rồi, hắn đang hưởng lạc chớ đâu như chị, dài cổ mong chờ vô ích. Chị đừng mong có ngày lãng tử sẽ hồi đầu…