Dì út đã thuộc về Tèo; cứ mỗi trưa, hai người lại dắt nhau ra bờ suối trao nhau những lời đường mật rồi ôm nhau đụ da diết. Thấm thoát mà đã hết mùa hè, mẹ Tèo cho người dục Tèo về nhà. Dì út khóc xưng cả hai mắt ngày tiễn Tèo lên đường.
– Tèo .. hic hic ..nhớ về thăm dì… thường xuyên nhen… Tèo biết dì không thể nào có chồng được nữa .. hic..hic .. dì không muốn ông bà ngoại bị khinh khi… cái gì quý nhất của đời con gái ..dì cũng đã trao trọn cho Tèo…hic.hic hic.. em yêu anh chân thành… Anh… Anh đừng phụ em nhen…. nếu có ngày đó, em sẽ khoát áo phó thác cuộc đời cho Chúa…
– Dừng lo, Tèo sẽ nhanh chóng trở lại thăm dì….
– Em sẽ mãi mãi… giữ gìn tấm thân trong sạch chờ anh trở lại….
Chiếc xe lăn bánh là lúc tâm hồn Yến tê tái. Nàng chết lặng nhìn theo chiếc xe đò… Không biết rồi đây, những chủi ngày tiếp theo nàng làm sao sống. Khi cha mẹ trăm năm về trời, nàng biết nương tựa ai? Chồng nàng có thể chấp nhận việc nàng đã mất trinh hay không? Bao nhiêu câu hỏi cứ chồng chất lên nhau, chưa bao giờ nàng cảm thấy cô đơn lạnh lẽ như bây giờ. Tâm sự ngỗn ngang trăm mối nhưng không biết tâm sự cùng ai. Nàng ôm mặt khóc lớn…. Tiếng chuông nhà thờ đã thức tĩnh Yến, nàng rão buớc trên đường đê đi xưng tội…
Từ nhỏ Yến vốn rất tôn kính Cha, nàng coi Cha như người thân nhất trong cuộc đời. Những điều Cha nói, Yến nhất nhất nghe theo không hề ngần ngại. Những điều thầm kín trong lòng, nàng chẳng thố lộ cho ai ngoài Cha. Qua những cái vuốt ve, âu yếm của Cha đã đem lại cho Yến cảm giác ấm cúng, lâng lâng khó tả. Ngày tháng thoi đưa, hôm nay Yến lại tìm đến Cha với bầu tâm sự rối bời. Như mọi khi, sau thánh lễ, Yến tìm gặp Cha nơi phòng riêng tâm sự. Căn phòng tỉnh mịch, Cha ngồi cạnh Yến chăm chú nghe nàng kể lại cặn kẻ những gì đã xảy ra với Tèo, nàng không bỏ sót những pha làm tình gây cấn, dâm dật… Mặt cha ửng đỏ, hơi thở dồn dập, mắt lừ đừ nhìn chằm chặp vào đôi môi xinh sắn khiêu gợi của nàng. Cha chồm tới hôn lên môi Yến. Nàng đờ người, không tin những gì đang xảy ra. Nàng giật thót người khi tay Cha chạm vào vú.
– Cha.. Cha… làm gììì ??? Nàng hốt hoảng
– Tấm thân của con đã phạm lỗi… Cha đang chuộc lỗi lầm cho con, đừng ương ngạnh trước quyền uy của Chúa, hãy phục tùng và làm một chiên ngoan!
– Lạy Cha và Chúa Ba Ngôi, con đã chót lỡ dại, xin hãy thứ tha và cứa rỗi thể xác đầy tội lỗi này về với Chúa…
– Cha thay mặc Chúa … cứu rỗi linh hồn và thể xác của con
Vừa nói, cha vừa thò tay vào trong măng mê hai bầu vú nặng trĩu, mịn màng. Yến nằm im, nhắm mắt, tai vẫn nghe bài nhạc ấm cúng của nhạc sĩ Đức Huy: “…..và con tim đã vui trở lại…và niềm tin đã dâng về người…trọn tâm hồn nguyện yêu mãi, riêng người mà thôi….” Cha cởi bỏ chiếc áo bà ba và nịt vú mặc trên người nàng, để lộ hai gò bồng đào với núm vu hồng hồng. Cha ngoạm vào miệng hơn nữa bầu vú mút chùn chụt. Tay lần mò xuống dưới háng chà chà trên mu lồn nhu cao. Thọt hai ngón tay vào lồn, móc, ngoắn thỏa thích. Người Yến bây giờ như xát khô, không cảm giác, mặc Cha dày vò thân thể, Yến nhắm mắt để mặc cha chuộc tội cho mình. Hai hàng nước mắt chảy dài, nàng không biết chuyện mình đang làm đúng hay sai. Yến thầm nghĩ có lẻ mình không nên đem cặp mắt khoa học để giải thích về đạo. Trên phương diện khoa học thì nàng đã thất tiết với Tèo vì đã để Cha đụng đến xát thịt của mình, nhưng nói về tâm linh thì Cha đã chịu khó nhọc chuột lỗi lầm dùm mình để sau khi qua đời mình có thể vào nước trời. Yến cảm thấy dễ chịu với lối suy nghĩ ấy nên không còn khóc và hết sức giúp Cha. Nàng dang chân thật rộng, hẩy lồn lên thật cao cho Cha tiện đút cu vào mà khỏi bị vướng vấp. Ðược vài ba phút, nàng cảm nhận một dòng nước ấm chảy sâu vào tử cung.
– Cha đã truyền cho con dòng nước sạch để rữa đi những ô uế trong thân xát phàm của con. Nguyện Chúa Ba Ngôi ban phướt lành cho con..amen..
– Con đội ơn cha…
Như đã có nơi nương tựa về tâm linh, Yến vui hẳn lên, thay vì cứ ngồi nhà chờ bóng dáng Tèo thì nàng giờ đây đã có thể tới tìm Cha tâm sự và chuột tội. Sau một tháng xa nhà, Tèo hăm hở bước đi trên đường đê về thăm ba mẹ, hai chị và cả cậu ba. Nhưng khi bước vào nhà, Tèo cảm nhận ngay không khí ngột ngạt khó thở. Không phải vì trời nắng mà là những nét ưu tư buồn rầu của cha mẹ, cộng thêm nét lo âu của Cậu Ba và hai chị. Tèo gặng hỏi hết người này qua người kia. Tèo chóng mặt khi nghe mẹ kể đầu đuôi câu chuyện. Vốn là từ khi Tèo đi thăm ông bà ngoại thì ở nhà ba mẹ phải đi lên Sài Gòn thâu nợ nên giao nhà cha Cậu Ba và hai chị trông chừng. Theo như mẹ nói thì Chị Phượng đã bị một tên vô lại lẻn vào phòng, bịt miệng, trói tay chân hiếp dâm. Cả nhà không ai hay biết, chị Phượng vì mặt mủi nên cũng không nói cho ai biết. Mãi đến vài ngày trước, tình cờ ngồi nói chuyện, mẹ Tèo phát giác ra chị Phượng đã hai ba tháng mất kinh. Trong lúc lúng túng, gia đình chạy đi mời thầy thuốc bắc tới khám mạch để xát định sự thật. Quả đúng như tiên đoán, Chị Phượng có thai đã ba. Thầy thuốc còn nói thêm là đứa bé có lẽ là con trai. Thầy đi rồi thì cả nhà mới hối hận vì đã để tin tức lộ ra ngoài. Ðến nước này thì không thể phá thai vì sợ bà con dị nghị. Còn nếu giữ thì đời chị Phượng coi như tàn. Chưa có chồng mà lại có con, trong cái huyện nhỏ bé này, chuyện nhỏ họ cũng sẽ xé thành to để bàn tán. Mặt mủi, uy tín của gia đình kể như nước trôi sông.
Nghe đến đây Tèo nữa nghi nữa ngờ về câu chuyện mà chị Giang thuật lại cho mẹ. Ðêm đó, Tèo lén tới phòng chị Phượng nói chuyện. Theo như Tèo quan sát thì chị Phượng nói láo. Những cữ chỉ âu yếm dành cho Tèo cũng không còn, vả lại có lẻ lạnh nhạt nữa. Khi hỏi về thằng hiếp dâm thì chị Phượng tả không rành mạch, ba hồi này ba hồi nọ, vốn chỉ để khuấy nhiểu thị thính mà thôi. Tèo nghi Cậu Ba là hôn thủ đằng sau, nên rắp tâm gài bẫy.