Càng về trưa trời càng nóng bức. Liễu nóng nực quá bèn cởi bộ đồ ở ngoài ra chỉ mặc bộ đồ lót mà ngủ. Nhưng chỉ lát sau thì lại nóng hơn nữa, Liễu bèn cởi luôn đồ lót ra mà trần truồng nằm ngủ. Có sao đâu chứ, bây giờ chỉ có một mình Liễu ở nhà thôi. Không phải Liễu sợ lão thấy thân thể của mình mà Liễu đang tìm cách để làm thân với lão để lão nhận làm con nuôi thì như thế mới có cơ hội thừa kế ngôi nhà này chứ, tuy ngôi nhà rách nát nhưng miếng đất thì khá lớn. Sau khi lão mất thì căn nhà thuộc quyền sở hữu ngôi nhà thì Liễu sẽ dùng số tiền lấy được của lão pháp sư mà cất một cái nhà mới và mua đầy đủ tiện nghi hơn. Liễu suy nghĩ mọi chuyện và thiếp đi lúc nào cũng không hay, có lẽ vì tối qua bị hành hạ thân xác và không được chợp mắt dù chỉ là một phút vì hắn khi ra rồi không còn đụ nữa thì hắn bú, hắn hôn hít khắp người Liễu, hắn ứ làm cho đến khi con cặc củ hắn cương lên nữa để đụ. Hắn làm như vậy suốt đêm cho tới bảy giờ sáng.
Liễu đang ngủ ngon lành bỗng Liễu giật mình tĩnh giấc vì có hai bàn tay đang rờ rẩm vào người Liễu, một bàn tay sờ vào ngực , một bàn tay sờ vào lồn. Liễu vội hất hai bàn tay đó ra và mở mắt ra thì Liễu thấy lão già đang ngồi bên cạnh mình. Liễu thấy vậy giả vờ kéo cái mền đắp kín thân hình lại và hỏi:
– Bố làm cái gì vậy?
– Để yên. Lão yêu nào.
– Không được. không được.
– Tại sao lại không được chứ. cô ngủ với hàng trăm thằng đàn ông rồi thì thêm mộtlão như tôi có đáng gì chứ.
– Sao ông biết? Oâng đừng có nói bậy.
– Lão biết cô em không phải là bán quán gì cả mà cô em là điếm đứng đường.
– Oâng biết rồi thì tôi không giấu nữa. Nhưng tôi là điếm thì sao chứ? tôi ở nhà ông có trả tiền hẳn hoi thì bây giờ ông muốn đụ tôi thì ông cũng phải trả tiền sòng phẳng chứ.
– Vậy thì bao nhiêu?
– Năm mươi xu.
– Lão làm gì có số tiền đó chứ. Nó bằng cả một tiền một tuần lão đi bán mới có được.
– Không có thì thôi. Bố ra ngoài đi cho tôi ngủ. Bố mà làm bậy là tôi la lên hiếp dâm đó.
– Đừng có la. Để lão tính như vầy. Cô làm đĩ cũng không sao. Bây giờ cô làm vợ tôi đi, lúc đó cô không phải trả tiền nhà nữa.
– Làm vợ ông? Oâng điên chắc. Oâng biết tôi làm đĩ mà còn lấy làm vợ bộ không sợ thiên hạ cười hay sao?
– Cười cái gì chứ. cô làm đĩ nhưng tôi cũng có hơn gì cô đâu. Từng tuổi này mà cũng chỉ là một thằng bán vé số và báo dạo, không vợ không con, không tiền không bạc, chỉ có cái nhà mục nát này mà thôi. Tôi có danh dự và tiếng tăm gì mà phải sợ mất chứ. và cũng không ai để ý tới một người như tôi đâu mà cười. Cô làm đĩ cũng được không sao đâu, đĩ cũng là người chứ đâu phải là thú đâu mà không lấy làm vợ được chứ. tôi mà lấy được cô chắc đó cũng là phước của tôi rồi đó.
– Sao vậy?
– Thì có thể lấy một người vợ trẻ đẹp vào cái tuổi này thì đâu phải dể.
– Không phải là trên đời này không có chuyện ông vừa nói đâu.
– Có nhưng những lão đó là mấy lão giàu có còn tôi thì có cái gì chứ. Cô hãy làm vợ tôi đi. Làm vợ tôi thì cô không phải đi mướn phòng ở ngoài tiếp khách mà hãy dẩn về đây mà làm và cũng có thể không cần ra đứng đường nữa mà cứ ở nhà. Tôi vừa đi bán vừa kiếm khách cho cô. Tiền kiếm được cô không cần phải trả công cho tôi đâu vì cô giử hay tôi giử cũng vậy thôi.
– Lấy tôi rồi ông vẫn để tôi làm đĩ sao? Oâng không sợ người ta nói là vợ ông làm đĩ à?
– Thì tôi vẫn làm nghề cũ và cô thì cứ làm công việc của cô, không ai xâm phạm ai. Thì trước kia cô cũng là đĩ rồi còn gì. Người ta nói thà lấy đĩ làm vợ chứ không ai lấy vợ về làm đĩ.
– Tôi tiếp tục làm đĩ thì ông không ghen à?
– Ghen cái gì chứ. tôi cũng sắp xuống lổ rồi và cô chịu làm vợ tôi thì đã là phúc của tôi rồi còn gì.
Lần đầu tiên Liễu được nghe những lới nói như vậy. Liễu cũng thấy có hơi run động. Liễu nghĩ: “Lão nói cũng đúng. Mình có hơn gì lão đâu, cũng chỉ là con điếm đứng đường thôi và lấy lão thì có thể không phải mướn phòng để ở và không phải tiếp khách ở ngoài nữa như thế không sợ mấy tên đó ăn hiếp nữa. Nhất là lúc có kinh thì nằm ở nhà lão ôm ấp vuốt ve cũng không thấy cô đơn. Bệng hoạn thì còn có người chăm sóc nữa. Và nhất là có thể lấy danh nghĩa vợ lão mà hưởng mãnh đất này. Lão mê mệt mình như vậy thì lão không dám làm tráiý của mình đâu”.
Suy nghĩ một hồi, Liễu nói:
– Oâng nói có lý lắm. Nhưng tôi có điều kiện.
– Diều kiên gì cứ nói đi?
– Thứ nhất, ông phải lập tức viết một tờ di chúc để lại toàn bộ tài sản của ông cho tôi khi ông mất. Thứ hai, ông phải nghe những gì tôi nói. Oâng có làm được không?
– Được chứ. cô là vợ của tôi thì tôi chết đi dĩ nhiên cô phải là người từa kế ngôi nhà này rồi còn gì. Tôi sẽ nghe lời cô.
– Vậy ông lấy giấy mực ra viết liền đi.
– Được tôi viết liền.
Lão đi lấy giấy mực ra viết tờ di chúc rồi đưa cho Liễu. Liễu cất tờ di chúc đó. Lão vội cở quần áo ra, nhưng Liễu cản lại và nói:
– Làm gì mà gấp vậy anh?
– Không phải gấp. Bây giờ em là vợ của anh rồi thì chìu anh một cái đi. Anh nứng lắm. Mấy lần nhình thấy thân thể trần truồng của em mà anh nuốt nước bọt mà thèm thuồng.
– Thì ra anh nhìn trộm em tắm à?
– Có. Chính vì vậy mà anh say mê em.
– Thôi được. Anh cởi quần áo ra đi.