Trường xuất tinh lần thứ nhì mà tinh khí vẫn còn đặc kẹo như chè táo-xọn, Hà nuốt ừng ực… hai tay nàng vuốt từ gốc cặc vuốt lên, vuốt ra hết những giọt còn xót lại trong đường ống dẫn tinh….
Những ngày kế tiếp phần lớn thời gian hai người ngụp lặn trong lạc thú ân ân ái ái… cho đến khi Đức về, thấy Hà và cha nuôi nét mặt bối rối sượng sùng… Đức linh cảm có điều gì đó đã xảy ra, Đức cố giữ trầm tĩnh không hỏi…. chỉ ngồi đối diện chờ họ tự nói ra. Hà ấp úng mới nói được một chút đã bật lên khóc :
– Em có lỗi với anh… Đức ơi… em…. Hu.. hu.. hu….
Trường hít một hơi dài thu hết can đảm ngượng ngập kể cho đứa con nuôi nghe hết chuyện giữa Hà và mình…. Trường nhận tất cả những tội lỗi là do mình gây ra. Đức tái mặt choáng váng không ngờ câu chuyện lại ngoài sức tưởng tượng của mình, hai tai Đức ù đi…. lòng chàng đau khổ ruột gan quặn thắt… hàng trăm ý tưởng chạy lộn xộn rối như tơ vò trong óc. Hai mắt Đức đỏ ngầu như muốn khóc, chàng thừ người suy ngẫm, đánh giá cân nhắc tình yêu của mình với Hà, tình thân của cha nuôi và tội lỗi họ đã làm ra. Mắt chàng nhìn đăm chiêu gương mặt xinh đẹp của Hà ràn rụa nước mắt chân thành hối lỗi sự ngoại tình. Gần nửa tiếng đồng hồ lặng người Đức mới hỏi Hà giọng Đức ôn tồn nhỏ nhẹ không chút trách móc :
-Em hãy tự chọn đi…. chỉ cần em thấy hạnh phúc là được.
Hà lại càng ân hận trong lòng khóc lớn hơn mếu máo nói :
– Em không biết nữa hu… hu… em yêu cả hai anh… hu.. hu… em không thể thiếu ai. hu… hu… Em muốn chết…. hu…. hu… Đức ơi tha lỗi cho em….. hu.. hu.. em không muốn mất ai hết… Đức ơi….
Tiếng nức nở của Hà khiến lòng Đức chùng đi, tình yêu và sự độ lượng tăng mãnh liệt trong tâm khảm, bước qua ngồi cạnh Hà ôm nàng vào lòng hôn lên những giọt nước mắt trên má. Tâm hồn Đức đã bình thản…. yêu thương lại tràn ngập trở lại, Đức nói :
– Thôi được để anh quyết định dùm em nhe…. Em không mất ai hết, nếu ba… không ngại…. mình sẽ cùng nhau chung sống….
Trường và Hà nhìn Đức bằng cặp mắt cảm kích, Trường thở dài không biết do trút bỏ được dằn vặt trong lòng hay ái ngại cho thiệt thòi của Đức, chàng thay đổi cách xưng hô :
– Đức đã tha thứ mà quyết định như vậy thì không có lý do gì mà anh từ chối.
Phần Hà thì đỏ mặt có thể vì mắc cỡ với tình yêu vàsự khoan dung của Đức, hoặc có thể vì rạo rực khi nghĩ tới những tháng ngày sắp tới sẽ chung đụng xác thịt với hai người đàn ông mà nàng ưa thích. Ba người đồng ý 2-4-6 là ngày của Đức 3-5-7 là của Trường, chủ nhật thì tùy Hà chọn bạn tình…. Dĩ nhiên người sung sướng nhất vẫn thuộc về đàn bà.
Hà một nửa không muốn làm phật ý cả hai nên quyết định là ngày của nàng sẽ chỉ ăn chay… ? một nửa muốn dành thêm thời gian để hai con trống dưỡng sức… Ngày ngày trôi qua nhưng chỉ kéo dài được vài tuần… Hai người đàn ông ngủ sao được, nỗi cô đơn lẻ loi trằn trọc thao thức, khi phòng kế bên vọng sang âm thanh rên rỉ, tiết tấu thay đổi lớn nhỏ dài ngắn…. bài ca giao cấu của Hà và đối phương…. thường thường là khéo dài tới gần sáng… Còn chưa hết, nhiều lúc về nhà lúc thì Đức thấy Hà rên ư ử cưỡi trên Trường xàng ngoáy… lúc thì Trường thấy Hà không ngớt hít hà bò chổng khu cho Đức đụ phầm phập…. Nhẫn nhịn hoài chịu gì nổi khi phải giả đui, giả điếc lủi thủi đi vào phòng chờ tới ngày của mình. Mức chịu đựng cũng chỉ có giới hạn hai người đàn ông phải đối diện với thực tế tìm giải pháp mới…. Trường mở lời trước :
– Đức nghĩ lại coi, mình có nên sắp xếp lại cuộc sống tay ba này không ? Phần tôi thì chịu đựng hết nổi rồi!
– Em cũng vậy…. Anh quyết định đi.
– Như vậy ba người ngủ chung giường chịu không… hai đứa mình làm tình một lượt với Hà nhen…
Những câu trao đổi cụt ngủn nhanh chóng giải toả những ấm ức, hai người đàn ông cùng khoan khoái thở phào. Muốn dành cho Hà sự bất ngờ Trường và Đức đợi nàng không có nhà, hì hụi khiêng cái giường mới đặt làm rộng rãi thừa sức cho 4-5 người nằm kê trong phòng Hà thay chỗ cho cái giường nhỏ.
Hà tròn xoe mắt ngạc nhiên khi thấy Trường và Đức mồ hôi nhễ nhại vẻ mặt tươi cười bước tới, từng người một ôm xiết đắm đuối hôn nàng. Bình thường họ chỉ tỏ hành động âu yếm khi không có mặt đối phương : -Không biết hai ông tướng dở trò gì đây….. Không một lời giải thích cho dù Hà hỏi nhiều lần…. câu trả lời vẫn chỉ là mỉm cười trêu chọc.
Trường âu yếm nói :