Những ngày Ba Bình lưu lại trong căn lều lá dừa nước tại An Hòa Đông thật đẹp đẽ, nhưng cũng thật bấp bênh nguy hiểm. Tuy hai cha con cô gái không nói ra điều đó, nhưng nhìn vào thái độ hàng ngày luôn cẩn thận canh chừng và quan sát xung quanh, Ba Bình hiểu rằng lúc nào cũng có thể xãy ra bất trắc. Vì vậy khi vết thương đã bớt đau, và sức khoẻ đã hồi phục, anh nóng lòng tính chuyện lên đường. Oâng Hai biết được ý định hết sức ngăn cản. Anh phải trình bày nguyện vọng là muốn tìm về miệt Long An, Đồng Tháp để tìm mẹ Huệ Trắng báo tin và trao lại kỷ vật cho gia đình. Oâng kêu anh đợi rồi ra đi, một ngày sau khi trở về ông mang cho anh hai bộ quần áo, một số vật dụng thông thường, và cả một tờ giấy thông hành đứng tên ông được phép đi thăm bà con làm kinh tế mới ở Đồng Tháp, Long An.
Theo sự sắp xếp của ông Hai, anh sẽ đi vào lúc gần tối. Uùt An sẽ chở anh dọc theo các con rạch ra đến sôngVàm Nâu rồi vượt qua sông Soài Rạp. Sang sông, anh sẽ tìm về Cần Guộc, sáng hôm sau có thể lên xe đò về thẳng Long An.
Khi Út An và Ba Bình từ mộ Huệ Trắng quay ra thì trăng vừa nhô lên khỏi dãy núi Vũng Tàu ở cuối chân trời. Bên kia dòng sông chỉ thấy lác đác nổi lên những bụi cây thấp lè tè như những bóng người ngồi thu mình lặng lẽ và bí ẩn.
Câu chuyện về cuộc đời long đong đầy bất hạnh của Huệ Trắng là Uùt An xúc động và thương cảm. Lớn lên ở vùng sông nước kinh rạch, cô không thể tưởng tượng rằng trong quần ánh sáng mờ mờ dưới chân mây mà cô vẫn thường thấy ở góc trời phía Bắc, nơi chứa đầy những câu chuyện kỳ lạ của chốn phồn vinh lại có người lại chịu những cảnh ngộ cay đắng đến thế.
Khi hai người đã xuống ghe, Ba Bình phải cầm lấy bơi chèo gợi chuyện để Út An vơi nổi xúc động.
– Em đã trông thấy cá sấu trên sông bao giờ chưa?
– Em chưa thấy. Ba bảo xưa kia vùng này nhiều ca sấu lắm, có lúc theo nhau đi hàng đàng quẫy nước ùm ùm trên sông. Vậy mà ngày nay biến đi đâu hết cả.
– Rừng Sác đã bị tàn phá thành trảng cỏ. Con người lại thi nhau săn bắt. Cứ đà này nó sẽ tuyệt chủng mất thôi. Ở Sài Gòn có đường Hàm Nghi mới một trăm năm trước còn có một con rạch chảy vào gần chợ Bến Thành gọi là Rạch cầu Sấu. Ở đó bán đầy cá sấu từ khắp nới đem đến. Thịt sấu thơm ngon hơn thịt gà. Vậy mà đến nay người Sài Gòn chỉ được coi cá sấu trong Sở Thú
– Ba kể khi còn trẻ ổng cũng từng câu sấu đem về Sài Gòn bán.
– Ba câu vịt hay câu đèn?
– Câu bằng mồi vịt. Dùng một chùm lưỡi câu thiệt bén, buộc vào con vịt, kéo theo một sợi dây dài, buộc vào một chùm trái phao thả nổi trên sông. Con sấu thấy vịt là táp liền nuốt cả luôn chùm lưỡi câu vô bụng. Lúc đó, sấu càng bơi chùm phao càng trì lại làm lưỡi câu xóc mạnh vô ruột, càng giẫy dụa càng mất sức. Lúc đó chỉ việc theo dấu phao trôi cho đến khi nó kiệt sức là bắt gọn.
– Đó là loại sấu nhỏ. Ở miệt Long An câu sấu lớn nó lôi cả chiếc bè chạy hàng nửa buổi.
– Sấu lớn ở đây cũng có. Ba bảo có con thành tinh còn dám đến cạnh thuyền quẩy đuôi lên gạt người ngã xuống sông mà lôi đi. Có một ông gì đã buộc chặc người vào ghe, nằm ép xuống lòng thuyền, khi cá sấu quơ đuôi lên, ông dùng dao chặt đứt cả khúc đuôi.
– Em chèo ghe một mình có sợ cá sấu hông?
– Em chẳng sợ. Đã là con vật thì phải sợ người chứ.
– Uùt An giỏi quá, dũng cảm quá hen!
Nỗi buồn của Uùt An cũng vơi đi được phần nào. Cô cuối nhìn những xoáy nước cuộn theo mái chèo loang loáng dưới ánh trăng cười ngượng nghịu trước những lời khen.
– Chẳng có gì dũng cảm đâu anh Ba. Hàng ngay cứ đi lại trên sông riết rồi quen. Nhút nhát sợ hãi thì đâu có làm ăn được ở vùng này.
Trăng đã lên cao. Các đám mây đã trôi dạt hết về chân trời, chỉ còn lại vầng trăng tròn đầy và trong vắt. Cả dòng sông ngập đầy ánh trăng, theo con nước trôi đi len lỏi giữa những hàng cây mắm rậm rạp.