Anh thốt nên lời. Ngọc giật mình quay lại. Thấy anh tiếp tục lia ống nhòm về phía xa, cô không nói gì, tiếp tục nằm ưỡn mình ra cho sóng vỗ. Anh chỉnh zoom cho ống nhòm. Người đàn ông đứng bên dưới nước, còn cô gái thì trần truồng nằm sấp xuống trên một chiếc phao to. Cô gái chổng mông lên để lộ âm vật với chùm lông đen ngòm rậm rạp. Người đàn ông đưa lưỡi liếm vào giữa đám lông một cách điệu nghệ. Lạ thật, cả người đàn ông vào hình dáng của cô gái rất quen, mà hình như anh có gặp họ ở đâu thì phải. Tiếc là anh không nhìn được mặt mũi cô gái, còn người đàn ông thì anh chỉ thấy được sau lưng. Anh quyết định tìm hiểu họ là ai.
Từ khi anh phát hiện cô gái nằm sắp trên phao có bóng hình mà anh cảm thấy quen, thì chuyến đi vũng tàu của anh và cô cháu gái trở nên vô vị. “họ là ai?”. Anh luôn suy nghĩ về nó. Suốt hơn tiếng đồng hồ còn lại trên bãi biển, anh không thiết tha gì nữa. Khi hai người đó lên bờ, thì anh cũng kéo Ngọc lên theo. Anh vô cùng mững rỡ khi biết rằng họ và anh ở cùng khách sạn, nhưng hai tầng khác nhau.
Đêm đó sau khi làm tình xong, Ngọc thỏa mãnngủ khì, thì anh tìm đến phòng của họ. Anh không phải muốn nhìn cảnmh họ làm tình mà muốn xem họ là ai. Qua lổ khóa, anh chỉ thấy được mông đít người đàn ông. Oâng cứ gồng mình lên mànắc theo nhịp.
– Anh ơi em sướng quá.
– Anh cũng ra nghen em
Tiếng rên của họ làm cho Tân bất giác bị nứng lên, nhưng khi anh chợt nhớ cái giọng này quá quen thuộc thì anh giật mình.
– Anh ơi, em đi tiểu nghen, chút nữa mình chơi tiếp.
Tân muốn bật té khi thấy người con gái đi ra không ai khác hơn mà chính là Thu, vợ anh. Và bây giờ anh mới biết người đàn ông đó chính là ông Kha.
Tân không nói không rằng quay trở về phòng và ngày hôm sau, anh trở về nhà với một tâm trạng vừa buồn, vừa bực.
***
Hôm nay bà Lan đi làm, nhưng Duy vẫn chưa được phép đi. Từ ngày anh bị bệnh, bà Lan đã xin phép gia đình cho anh ở hẳn nhà bà, và bà đã nhận anh là con nuôi. Mối quan hệ của hai người ngày càng khăng khít, nhưng nhìn bề ngoài, họ chỉ là “mẹ-con”. Còn mối quan hệ giữa Duy và Vy chưa tốt đẹp gì cho lắm. Trong ánh mắt của Vy, anh chỉ là một thằng giúp việc không hơn. Anh cũng cắn răng nhịn, vì đây là con mồi ngon. Một lần người giúp việc về quê, bà Lan định giặt đồ, thì Vy cản:
– Mẹ, để đó cho hắn làm, cái gì làm cũng được, chẳng lẽ giặt quần áo cũng không được sao?
– Vy, sao con…
– Bộ con nói không đúng sao?
Bà Lan không nỡ mắng đứa con gái, vì làm như vậy thì mối quan hệ càng gay gắt hơn.
– Không sao đâu ,má à, con giặt được mà
– Ai là má của anh chứ? Trước mặt tui, anh không được gọi má tui là má.
– Xin lỗi cô.
Anh thui thủi vô nhà tắm. Vy ôm ra một mớ đồ thảy vào trong nhà tắm, nhưng cô giữ lại một số cái. Anh nhỏ nhẹ:
– Cô đưa hết cho tôi giặt luôn.
Vy đỏ mặt. Nó chuyển sang quạu:
– Ừ, không ngượng thì cứ giặt.
Rồi cô quày quả bỏ đi. Anh đến bên đóng đồ. Những cái áo ngực mới tinh còn vương vấn hơi hướm của người con gái. Bên dưới là những chiếc quần lót. Dưới đáy quần là những mãng trắng bám mà những thứ này có mùi ngay ngáy quen thuộc. Anh quá quen với những hình ảnh nào. Những lúc trước khi còn là sinh viên, bữa nào bắt được con nhỏ nào bán vé số là anh dụ về nhà, chả có đứa nào cảnh giác. Anh cho chúng ăn, cho tiền, thế là nói gì chúng cũng nghe theo. Chúng ngây thơ đến nổi anh biểu cởi quần ra cho anh khám, chúng cũng răm rắp làm theo. Nhìn những chiếc quần lót rách nát, ứ đọng những chất đã ố vàng. Đa phần là chúng tự giác cho anh đụ. Đứa nào chống cự thì anh mới dùng vũ lực để hãm hiếp.
Tiếng nhạc xập xình trên lầu làm cho anh tỉnh giấc mộng với một thau đồ đầy ấp. Anh bỏ chúng vào máy giặt.
Vy trở lên lầu nằm nghe nhạc, tiếng máy giặt, tiếng xả nước, làm cho cô cảm thấy tội cái anh chàng dưới kia. Thấy hành động của mình cũng quá đáng thật. Cô tắt máy hát, thay đồ ngắn xuống định bụng xin lỗi:
– Anh đưa tui phục phơi cho
– Cô chủ cứ nghỉ đi, tui làm quen mà
– Cái gì mà cô chủ. Nhìn anh kìa, cứ lúng ta lúng túng mà nói là quen.
Không ai nói ai. Việc ai nấy làm.
– Cho tui xin lỗi…
– Về cái gì?
– Về cái chuyện ban nãy
– Đâu có đáng gì, tân phận tui đã vậy…
– Cái gì mà thân phận chứ, tui nhìn anh cũng có dáng lắm chứ bộ.
– Dáng làm tôi tớ chứ dáng gì
– Hứ, hỏng thèm nói với anh nữa đâu.
Cả hai người cứ nói trổng như vậy. Duy cảm thấy vui vì hình như cá bắt đầu cắn câu.
Vy mãi mê làm toánmà không để ý Duy đang đứng phía sau tự nảy giờ. Cô đang đổ mồ hôi hột với bài tóan lượng giác, còn anh thì đang tính nhẩm phía sau. Chừng khi giở đáp số, cô mới hay rằng mình làm sai
– Thôi Vy nghỉ tay uống nước.
– Ý, làm người ta giật cả mình.
– Tui định đem nước lên cho cô uống, thấy cô học cực quá. Bài này phải ra Cos2x không?
– Sao anh biết, hồi nảy nhìn đáp số trong sách hả?
– Đâu có, tui đã tính nhẩm mà
“Tính nhẩm” ! tại sao hắn biết mà tính nhẩm? Mà sao tính nhẩm lại ra đúng, còn mình tính muốn chết lại không ra?
– Anh học cái gì mà biết làm toán, mà làm nhanh nữa?
– Đâu có đâu…
Vy không nói nữa. Đêm về, cô hỏi bà Lan:
– Má, hắn học cái gì mà biết làm toán?
– Cái con khỉ này, sao gọi anh Duy bằng hắn không vậy? Nó không đáng để con kêu bằng anh sao? Nó là thầy giáo cấp 3 đó. Nó đang dạy toán
“hèn gì !” Vy le lưỡi rút đầu. Vậy là mình chỉ đáng là học trò của hắn.
***
Từ ngày bắt gặp vợ mình ân ái với một người mà cô ấy đã từng kêu bằng cha nuôi, Tân tỏ ra lạnh nhạt. Hôm ở khách sạn ngoài Vũng Tàu, anh đã làm cho cái chuyện này trở nên rùm beng lên, làm cho ông tướng già một phen khổ sở. Còn Thu cũng vì vậy mà nhục nhã. Lúc đó cô không hề tỏ ra ăn năn hối lỗi mà lạnh nhạt với anh. Cô đã núp vào lòng của ông Kha. Oâng Kha thấy vậy mà cảm động cái tấm chântình của Thu.
Một tuần sau đó, chính Thu đã chính thức chia tay với Tân. Cô trở về doanh trại quân đội và chung sống gần như công khai với ông Kha. Cũng do cái vụ này mà người ta quyết định cho ông Kha nghỉ hưu sớm. Thu đã xin cha cho gia nhập cái đội quân viễn chinh. Cô đã tháp tùngđoàn quân sang đánh trận ở Campodia với vai trò là bác sỹ, vì lúc đó cô cũng vừa tốt nghiệp Y khoa. Cô chia tay với ông Kha để bước sang một cuộc đời mới. Cái hôm chia tay, cô đã tặng cho ông những giờ tuyệt đẹp. Họ đã làm tình với nhau suốt đêm đó. Sáng sớm hôm sau, nàng thủ thỉ vào tay ông:
– Em đã có mang từ hai tháng nay
– Hả, em có thai à? Mừng quá.
Mặc cho ông năn nỉ cô ở lại, nhưng cô vẫn nhất quyết đi. Từ đây, cuộc đời của cô gần như bị quên lãng. Gần mười năm sau, người ta biết đến cô qua hình ảnh đứa con gái, giống mẹ như đúc, tên gọi là Hải Ly.
***
(Đọan sau đây tặng cho em Hồng, chính là em con dì của chính tác giả. Những tên trong đọan có nhắc đến Hồng đều là thật, chỉ có Tân và Ngọc là tên nhân vật)
Sau khi chia tay với Thu, Tân có vẻ vui hơn. Ngọc cũng vậy, cứ khắn khít bên chú. Hôm cuối năm, mẹ có nhờ Tân đi ăn giỗ ở nhà đứa em. Anh đã chở Ngọc đi cùng. Những lúc như vầy, Ngọc vô cùng hạnh phúc. Khoảng 8 giờ thì xe của hai người đã đến Củ chi, vùng đất của địa đạo.
Nhà dì năm đã đông đúc khách. Thấy Tân và Ngọc đến, mọi người mững rỡ. Anh thúc Ngọc phụ giúp dì làm bánh, còn anh thì xắn ngay ông quần lên để phụ làm gà vịt.
– Hồng ơi, phụ với anh Tân mày làm gà vịt nghen !
– Dạ…
Tiếng dạ nghe ngọt ngào làm sao làm cho Tân bỗng dưng rạo rực trong người. Gần một chục con gà và vịt đã được cắt tiết đang chờ làm. Nơi làm là một chổ vắng, khuất sau gốc mãn cầu mà nếu nhìn từ trong, khó có thể nhìn thấy. Anh đến bên người con gái mà mới ban nãy đã cất lên giọng ngọt như mía lùi. Anh ngồi xuống cùng nhổ lông vịt.
– Anh là Tân, còn em là Hồng phải không?
– Dạ
– Em quen sao với dì năm?
– Dạ, em là cháu, con của dì Uùt Hớn.
– Hả? Nhớ hồi đó em có chút bẻo hà, bây giờ sao em lớn quá vậy?
– Em cũng hổng biết nữa, có phải anh là con của Dì Hai không?
– Ừ, vậy là tụi mình thân nhau rồi.
Anh nhìn sang Hồng, cô bé da ngăm. Hồng sống cùng mẹ ở Bến tre, nhưng gần đây, gia cảnh khó khăn, dì Uùt đã gởi nó lên đây để phụ giúp việc nhà cho dì Năm.
– Em giống dì Uùt quá, nhưng đẹp hơn nhiều
Hồng nghe ông anh con bà dì khen đẹp mà sướng rân trong bụng. Quả thật, Hồng có sống mũi cao và thẳng. Tuy dahơi ngăm đen, nhưng ngực nở nang, mông bành trướng. Cái ngữ này theo ông bà xưa mà chấm là điểm cao. Họ thích con gái mông to để sanh con thật nhiều. Mông to, hễ đụng vào là có con ngay. Anh sung sướng với ý nghĩ của mình. Cũng may là anh bỏ áo ra ngoài để phục làm, chớ hổng thôi thằng nhỏ anh đội quần ra kỳ hết sức.
– Em mấy tuổi vậy?
– Dạ, 15 tuổi
– Thế chị em mấy tuổi?
– Dạ 17, nhưng chỉ có chồng lúc tuổi cũng 15. Giờ chỉ có một đứa với 1 bầu rồi.
– Sao em không có chồng đi?
– Dạ, nhà em nghèo quá hà, mẹ em gởi em lên đây để kiếm cái ăn. Ai mà thương em?
– Có sao không.
Vừa nói anh vừa nắm lấy bàn tay con nhỏ. Nó giật mình rút tay lại
– Anh đây nè, mới thấy em là anh muốn thương rồi
– Yù, hổng được đâu à nghen, mình là anh em mà, mẹ em la chết.
Anh nắm chặt tay Hồng, lần này anh không cho nó giật tay ra. Anh vuốt lấy bàn tay nó. Mặt đỏ bừng vì thẹn. Nó nhớ lại cách đây vài hôm, anh Tuân cũng ngỏ lời yêu nó. Nó đâu có biết yêu là gì, nhưng nghe đường mật lắm. Tuân là con trai của dì năm. Từ cái ngày có con nhỏ Hồng vào ở, nó cũng động lòng. Cứ mỗi thứ 7 về nhà, nó cứ lân la với con nhỏ miết. Tuân đang là sinh viên năm thứ 3 của trường Sư Phạm Kỹ Thuật Thủ Đức. Tuân còn có đứa em gái đang học lớp 11, lớn hơn Hồng 2 tuổi. Đó là Dung. Dung rất mến Hồng, nên hai đứa cũng chơi khá là thân. Dạo gần đây, Dung để ý thấy ông anh mình cứ bám theo Hồng thì sinh nghi lắm, nhưng trước mặt Dung, Tuân chẳng dám nói bóng gió đâu.
Hồng để yên cho Tân vuốt lấy bàn tay. Cô vừ mừng vừa lo lắm. Lo vì sợ có người bắt gặp, còn mừng là có người thương yêu, chứng tỏ nó cũng đâu có xấu. Nó có ngờ đâu, chính lời đường mật của anh Tân, mà nàng đã dâng hiến cho anh ngay trong trưa hôm đó.
Anh trở vào trong đem cho con bé ly nước dừa. Nó đỡ lấy uống một hơi mà thấy trong lòng mát lạnh. Mát một phần vì tấm chân tình của ông anh dành cho nó. Anh đế sau lưng, anh ngồi xuống rồi bất thần choàng tay ôm lấy nó.
– Ý ý.. buông em ra đi, người ta thấy thì chết em
– Hỏng sao đâu, anh lấy lưng anh che em rồi, không ai thấy đâu mà sợ.
– Buông em ra đi mà
– Cho anh hun một cái đi rồi anh buông
Hồng thấy khó mà từ chối cái ông anh này, nên nũng nịu:
– Thì anh hun em đại rồi bỏ ra đi, em sợ lắm
– Quay lại đi, anh muốn nhìn mắt em
– Thì nè…
Chỉ chờ có vậy, anh ôm mặt con bé, hôn lên vành môi. Hồng thấy phê quá mà quên cả việc đang nắm con vịt trong tay. Anh trao cho nó một nụ hôn dài trên bờ môi. Cái lưỡi con bé được anh hút dần sang miệng anh. Hai cái lưỡi xoắn vào nhau một cách điêu luyện. Hồng không hề ý thức được điều này, nhưng do anh có quá nhiều kính nghiệm trong chuyện yêu đương, nên anh đã dẫn dắt con bé lên đến gần đỉnh vu sơn. Con nhỏ thấy nóng rang trong thân thể.
Anh trở về vị trí cũ mà trong lòng phấp phới
– Sao không ai phụ em hết vậy?
– Ai cũng bận bịu, em làm cũng được mà, anh có mệt thì nghỉ thay đi, để em làm cho
– Anh mà nghỉ tay, thì anh đè em ra anh hun quá, em muốn anh hun nữa hôn?
– Yù, thôi đi, em sợ dì năm lắm.
Giọt mồ hôi lăn tròn trên thái dương rồi thấm dần xuống ngực.
– Em đổ mồ hôi quá trời kìa, để anh lau cho nghen.
Hồng tưởng anh sẽ lau những giọt mồ hôi trên má, nào ngờ anh đưa tay lau trên ngực. Anh lướt bàn tay trên ngực của bé. Tim Hồng đập ình ịch. Anh ráng đưa bàn tay mình vô thật sâu để thưởng thức bầu vú khá tròn trịa của cô em gái con dì. Hồng hoảng hồn lấy cằm gục xuống để không cho tay anh tiến vào sâu, nhưng vô tình tay anh cũng không rút ra được. Anh mặc sức mà quờ quạng bên trong.
Trong lúc mọi người dọn bàn, anh thấy Hồng có vẻ mệt lã người. Không mệt sao được khi cô đã dậy từ ba giờ sáng để phụ giúp dì năm đi chợ huyện. Khi về nhà, cô đãn làm cho đến tận bây giờ. Mọi người đã vào bàn ăn. Ngọc thì vô cùng thân thiện với Dung, vì chúng cũng gần tuổi nhau. Mọi người không ai để ý đến cô cháu gái quê, là Hồng, cô đã mệt lã, rút vào phòng. Cô để nguyên quần áo mà phịch đại lên giường.
Tân gài cửa cẩn thận. Anh đã quan sát kỹ trước khi vào phòng. Anh đứng chiêm ngưỡng đứa em gái con dì đang phơi mình trên giưỡng. Trong giấc ngủ, Hồng thấy anh Tuân đã ngỏ lời ông bướm. Cô vui vẻ vì thấy cái ông anh này sao mà ngại ngùng như con gái vậy, cứ úp úp mở mở hoài hà.
– Cho anh hun nghen?
– Ừ, cho đó, nhưng 1 cái thôi à nghen
– Hổng chịu, 5 cái mới đủ.
– Sao tham thế, em méc dì Năm bây giờ