– “Đi chứ. Ngu sao mà không đi.” Trang trả lời với giọng náo nức. “Nhưng đi bao lâu?”
– Hai ngày, mình ngủ qua đêm ở nhà cô Lan.
– Ok.
– Vậy sáng thứ bảy anh Trung sẽ đến đón hai mẹ con em.
– Ok.
– Vậy thìđi ngủ đi. Bye.
– Bye, Chị.
… Trang chìm dần vào giấc ngủ, trong đầu nàng vẫn còn vướng víu hình ảnh những chiếc áo tắm mà nàng sẽ bận khi ra biển, cảnh Bé Ti đang đùa với sóng, và… ánh mắt si mê của anh Trung khi nhìn nàng trong bộ bikini hai mảnh…
*
* *
Bãi biển thật đông vui, ánh nắng chan hòa, từng đợt sóng con tràn bờ, gió rìrào thổi như mang niềm hạnh phúc đến cho mọi người, nhất là Trung. Chàng hảnh diện bên cạnh hai người đẹp á Đông mà chỉ có mình chàng được thân cận, cái đẹp dịu dàng của hai nàng vượt lên giữa những cái đẹp tóc vàng rực lữa trên bãi biển.
Trung ngắm nhìn hai chị em mà không biết chán, nhất là Trang… Trung tự nhũ, “Trang có một thân hình thật… bịp người: đôi nhũ hoa bum búp vươn cao như những cô bé mới lớn, không dấu vết của một lần căng sữa; cái eo nhỏ nhắn, thẳng tắp không có dấu vết nào cho biết bé Ti đãtừng ngụ nơi đó; cặp chân dài thon thả, khép lại khít rịt như chưa từng phải mở cỗng cho bé Ti ra đời, cái mu cồm cộm thẹn thùng e ấp giữa háng… thêm vào đó, cặp mông của nàng, vừa vặn, săn chắc, vun cao, nhìn vào nó không ai tưởng được cặp mông đó cũng đãmột thời oằn oại, bị đè nén dưới sớc nặng của một người đàn ông…” Càng nhìn, càng phân tích, Trung càng mê mẫn, chàng lại càng ham muốn được ôm ấp thân thể đó trong vòng tay… được cãm nhận những rung động chuyền qua da thịt từtấm thân trẻ trung đầy sức sống đó…
– “Nhìn cô Mỹ nào mà ngơ ngẫn xuất thần thế?” Tiếng của Thanh vang lên đem Trung về với thực tại.
– “Ồ! Không. Trong mắt anh chỉ có em thôi.” Trung khỏa lấp bằng câu nói đùa.
– “Sạo vừa thôi! Không phải anh tội nghiệp mấy cô ở đây, nhà nghèo, không đủ tiền mua vải che thân thành ra phải phơi bày da thịt à?” thanh tiếp tục chọc Trung.
– “Cái đó thìcó,” Trung nương theo đề tài, “nếu anh là tỉ phú thìanh sẽ mời hết những cô này…” Trung chỉ vào vài cô gái với thân hình thật bốc lữa, trong những mãnh vãi thật nhỏ nhoi, “về nhà để chăm sóc như chăm sóc em…”
– “Tỉnh lại giùm đi…” Thanh phát vào vai Trung, “ông già ham dzui!”Trung cười…
– Tới phiên anh xuống chăn mấy nhóc đó. Em với Trang muốn nằm phơi nắng một chút. Được không?”
– Không thành vấn đề.Trung ngồi dậy tiến về bãi biển.