Đông Quân thò tay lấy cái ly rượu trên bàn, uống hết rồi hỏi Minh Nhân:
– Mấy thứ này chắc cũng không biết uống đâu nhỉ?
– Tất nhiên là không giỏi lắm rồi, nhưng anh muốn tiếp thì tôi chiều vậy. Mỹ Hương, đi kêu dùm chục cái ly ra đây.
– Ly không à?
– Lấy ly không làm gì ngốc, em đi kêu phục vụ đưa rượu ra đây ngay đi.
– Hai anh tính làm gì vậy?
– Đơn giản thôi, tính thi uống rượu đó. Minh Nhân trả lời!
– Trời ạ, kinh dị quá đi.
– Đơn giản thôi, bây giờ em có đi hông nè? Minh Nhân hỏi gằng lại.
– Nhưng mà thi làm chi vậy?
– Cũng đơn giản thôi, thi để xem ai hơn ai đó mà. Đông Quân nháy mắt.
– Thôi cũng được. Hậu quả ra sao thì hai anh chịu.
Mỹ Hương đi kêu phục vụ đưa rượu đến, rồi cô bước vào toa lét. Mỹ Hương trang điểm sơ lại, ngắm mình trong gương rồi bước ra ngoài.
Khi trở lại bàn, Mỹ Hương đã thấy Minh Nhân ngà ngà say, còn Đông Quân cũng không còn tỉnh táo nữa. Cô quyết định đưa Minh Nhân về phòng anh ta, ở ngay tầng trên của khách sạn này.
– Anh Đông Quân ngồi đây đi, em đưa Minh Nhân lên phòng ảnh rồi xuống liền.
Suốt trên đường từ phòng tiệc đến thang máy, rồi từ thang máy lên tầng 10, và từ tầng 10 vào phòng 1035, ai cũng tỏ vẻ thích thú khi thấy một cô gái xinh đẹp sành đời phải đỡ một chàng trai lịch lãm say mèm đi từ nơi này sang nơi khác. Khi dừng trước cửa phòng, Mỹ Hương khều Minh Nhân hai ba lần, anh ta mới tỉnh đôi chút.
– Thẻ vào phòng đây anh???
– Ở trong quần anh đó – Minh Nhân trả lời với cái giọng của một kẻ say mèm.
– Úi trời, trong túi quần à.
– Ừ, em lấy đi rồi cho anh vào phòng, anh buồn ngủ quá rồi.
Mỹ Hương bẽn lẽn đút tay vào túi quần tây của Minh Nhân. Trước khi chạm được thẻ khoá, mấy ngón tay thon thả của cô chạm vào đầu dương vật đang nóng hổi của anh chàng. Anh ta để dương vật nghiêng sang phía bên trái chứ không nhờ hầu hết đàn ông để về bên phải – Mỹ Hương thầm nghĩ một cách thích thú. Cô thực sự rất muốn khám phá thân thể của Minh Nhân, và cô vội vã lấy cái thẻ, gạc ngang khoá cửa và dìu anh chàng vào phòng.
Mỹ Hương đưa Minh Nhân vào phòng ngủ, đẩy anh lên giường, cởi giày anh ra. Cô định tiếp tục thì phát hiện ra người mình có mùi rượu từ người Minh Nhân dính sang. Mỹ Hương thấy hơi khó chịu và bước vào phòng tắm. Cô rửa lại hai bàn tay mình bằng xà bông thơm rồi bước ra ngoài.
Minh Nhân không còn nằm trên giường.
Mỹ Hương chuyển từ ngạc nhiên sang sợ hãi. Cô vội vã xốc váy lên, chạy ra ngoài phòng ngoài để tìm xem liệu Minh Nhân có say xỉn đi lung tung ra đó hay không.
Một sợi dây nhanh chóng tròng vào trong người Mỹ Hương ngay khi cô vừa đi ngang cửa. Sợi dây giữ chặt hai tay Mỹ Hương sát với eo nàng và Mỹ Hương không cách nào động đậy được. Sợi dây quấn quanh cô thêm vài vòng nữa và khi kẻ trói cô tiến lại gần hơn, Mỹ Hương có thể cảm thấy mùi rượu từ người hắn phát ra.
– Minh Nhân, buông em ra. Đừng có đùa mà, em đang hẹn anh Quân dưới đó.
– Em thính mũi thật đó. Thật đáng ghét, mấy cái mùi rượu bia này. Anh phải tốn 1 chai XO đổ lên quần áo trong cho có mùi rượu đó.
– Anh tính làm gì em hả đồ quỷ.
– Đồ ma, anh tính hãm hiếp em đó.
Mỹ Hương phá lên cười. Cô ưỡng mông ra sau và mông cô đụng vào khối thịt căng cứng của Minh Nhân.
– Hay lắm, em thích cảm giác mới. Như vậy tốt quá. Trước giờ hình như toàn em hãm hiếp đàn ông không à.
– Kinh nhỉ. Em tính làm anh sợ à. Minh Nhân cười gằng. Anh cúi mặt xuống cổ Mỹ Hương, lè dài chiếc lưỡi đỏ au ra và liếm dọc từ vai lên dái tai của Mỹ Hương. Liếm một đợt xong, Minh Nhân ngước lên khen – Em thơm thật đấy Mỹ Hương. Thịt em ngon quá. Anh muốn xơi tái em.
– Vậy thì xơi em đi, cắn em đi, bú mút liếm láp em đi.
– Ái chà. Việc này còn phải hỏi ông thầy của anh chứ.
– Em tưởng đó chỉ là khối thịt dư của anh chứ???