Phong đút cặc vào động đào nguyên, nhấp thật mạnh. Mỗi lần Phong nhấp mạnh đầu cặc đâm sâu vào cổ tử cung làm Hạnh rên rỉ không ngớt: “Chết em, mình ơi.” Phong vừa nhấp vừa chồm tới đưa hai tay bóp bóp cặp vú căng cứng của Hạnh. Hạnh chịu hai chân mình lên vai Phong, lắc đít theo nhịp nắc của Phong. Phong nhịp không ngừng nghỉ cho đến khi bổng dưng Hạnh hét to A.A …A.A
Đọc truyện 18+ Em sướng chết mất anh Phong ơi… đã quá
Phong, với nhiều thành tích vẻ vang, được Quan Tri Huyện bổ đi cai quản đội lính tuần phòng của tổng Bình Thạnh đã được tròn một năm nay. Phong đã có vợ và 3 con, đứa lớn nhất cũng gần mười tuổi.
Đến nay Phong vẫn chưa đem được vợ con, đang ở quê nhà cách đây vài ngày đường, về sống chung với mình vì quá đa đoan công việc quân vụ và vì chưa ổn định được an ninh trong Tổng. Những năm gần đây các nhóm giặc cỏ tăng cường hoạt động khắp nơi, nhất là vùng rừng núi hẻo lánh. Phong phải điều động các toán biên phòng trấn đóng các vùng hiểm địa và thường xuyên đi kiểm tra các chốt xa xăm này. Phong cố gắng công bình trong việc cắt đặt quân lính của các toán này vì họ phải xa làng xóm gia đình và đối diện trực tiếp với hiểm nguy. Tuần lể đầu tiên khi về nhậm chức, Phong đã tập hợp các Hương Quản của tất cả 6 làng trong Tổng đề ra quyết định mỗi năm một làng chịu trách nhiệm đóng chốt này. Thắm thoát thời gian qua nhanh, nay thời hạn một năm đã đến. Trong kỳ bắt thăm tuần lể vừa qua, làng Bình Phú, nơi Phong đang cư ngụ, phải lảnh trọng trách này năm nay.
Làng Bình Phú là một trong những làng trù phú nhất chẳng những trong Tổng mà trong cả Huyện nửa. Tuy vậy Phong, do bản tính thích cô độc, đã chọn một nơi tương đối yên tỉnh để ở. Đó là xóm chăn tằm dệt vải. Cách phủ Phong ở không xa, có một cặp vợ chồng son đang sống trong hạnh phúc. Họ vừa cưới nhau khoảng sáu tháng. Người chồng, tên Mẫn, là một lính làng. Người vợ, tên Hạnh, chuyên nghề nuôi tằm. Hạnh tuy ở làng quê nhưng với nghề nuôi tằm, ít khi ra nắng nên nàng có làn da trắng mởn. Hạnh không đẹp lắm nhưng rất có duyên nhờ má lúm đồng tiền và rất quyến rủ nhờ thân hình nảy nở nhất là bộ ngực đầy đặn hấp dẩn. Phong đã vắng vợ lâu ngày nên đôi khi cũng có những ý nghĩ đen tối là được ôm ấp Hạnh trong vòng tay của mình. Tuy vậy Phong không muốn làm tổn thương đến uy danh của mình khi ra tay dụ dổ hay cưởng ép vợ của thuộc hạ. Vợ chồng Mẫn rất kính nể chàng, vài lần đã khẩn khoảng mời Phong đến nhà để ăn tối vì biết Phong ở một mình. Nhưng Phong, giử kẻ của một thượng cấp, luôn luôn từ chối. Chỉ trong vài trường hợp đặc biệt như giổ quảy, cúng kiến Phong đã đến nhà Mẫn dự tiệc cùng với sự có mặt của Hương Quản Bình Phú.
Một hôm vợ chồng Mẫn bất ngờ đến phủ Phong để xin được thưa chuyện. Biết tính Phong không thích dài dòng nên sau khi thỉnh an và xin lổi đã đến một cách đường đột, Mẫn vào đề ngay:
“Dạ xin Quan Lớn thương cho hoàn cảnh vợ chồng con đơn lẻ cứu giúp chúng con”
Phong từ tốn nói ” Chuyện gì cứ nói ra, nếu tôi có thể làm được tôi không bao giờ từ chối.”
Vợ chồng Mẫn đến quỳ dưới chân Phong: “Dạ bẩm Quan! Số là Thầy Hương Quản vài hôm trước cho con biết là con sẽ phải ra biên phòng làm nhiệm vụ một năm…”
Phong cau mặt cắt ngang: “Đó là nhiệm vụ của một người lính”
Mẫn vội vả: “Dạ bẩm Quan, con biết. Con cũng đã chuẩn bị tinh thần với vợ con vì con biết trước sau cũng sẽ có ngày hôm nay. Nhưng ngặt một nổi là vợ con vừa cấn bầu mà nhà con đơn chiết không có ai lo lắng và chỉ dẩn cho vợ con khi nàng mang thai một đứa con so.”
Hạnh vừa khóc vừa tiếp lời chồng: “Dạ bẩm Quan, thân con cô độc, không cha mẹ chị em. Lần đầu thai nghén con không biết phải làm sao nhất là khi sanh nở một mình.” Nàng vừa nói vừa gập đầu xá Phong.
Trong tiếng khóc, giọng nói của Hạnh vẫn có sự ngọt ngào làm lịm lòng Phong.
Phong dịu giọng hỏi Mẫn: “Thế chú đã trình bày rõ ràng với thầy Hương Quản chưa?”
Mẫn đáp trong hy vọng: “Dạ con đã năn nỉ nhiều lần nhưng thầy Hương nói là sau khi xem xét qua lý lịch của tất cả quân lính trong làng con phải đi để giử đủ quân số, trừ khi Quan cắt bớt lực lượng hay tuyển mộ thêm tân binh.”