Qua nhiều lần giao lưu, liên hoan các kiểu, xong rồi còn tổ chức chung các hoạt động, bọn em đều quen hết các bạn lớp Văn và các bạn ấy cũng vậy. Bọn em thân thiết với nhau y như là những người học cùng một lớp vậy. Trong số các bạn nữ đó, em đặc biệt ấn tượng với H. Bạn ấy rất hòa đồng, lại tốt bụng cực kỳ, luôn giúp đỡ mọi người rất nhiệt tình. Có lần em bị tai nạn, bạn ấy còn đến phòng trọ của em thăm, rồi giúp nấu cơm, giặt quần áo (vì em giấu bố mẹ chuyện bị tai nạn nên không có ai chăm sóc em cả). Trong khi các bạn khác cũng đến thăm em, nhưng chỉ có mình H. là xông xáo đi làm việc nhà giúp em vì em là con trai, vốn đã lười, bây giờ lại bị đau nên chẳng thể làm gì.
Sau lần ấy, em rất cảm động và có cảm tình hơn với H. Cũng nhờ thế, em mới có cơ hội tiếp xúc với H. nhiều hơn, hiểu hơn về H. và cũng vì thế mà em có cái “cớ” để giúp đỡ lại bạn ấy. Không chỉ hỗ trợ nhau trong học tập (vì một đứa học tốt hơn các môn tự nhiên, một đứa giỏi hơn các môn xã hội), bọn em còn giúp nhau cả những chuyện trong cuộc sống hàng ngày. Sáng sáng, em qua chỗ trọ của H. đèo bạn ấy đi học cùng. Thỉnh thoảng, H. lại sang chỗ em để dọn dẹp giúp, rồi nấu cơm hộ em. Bọn em còn đăng ký học chung lớp học thêm tiếng Anh nữa. Dần dần, khi đã chơi thân hơn, em và H. còn tâm sự với nhau cả chuyện gia đình, chuyện dự định tương lai… Thực sự, nhờ có H. mà em có rất nhiều kỷ niệm đẹp thời học sinh.