VN88 VN88

Em Lý sướng và cam chịu những cú đụ kiểu chó

*
* *
Đêm đó tôi, em và mọi người ngồi bên Bà thật khuya.
Đêm đó trong căn phòng mà lần trước tôi ngủ, có thêm người thím vợ tôi ngủ lại. Còn em, em về phòng bên cạnh để ngủ. Đêm đó tôi và em hoàn toàn trinh bạch không làm được điều mà em bảo tôi để rành.
Còn tôi vẫn lừng chừng ngồi chơi bên bà, có mẹ em – Cũng là thím vợ tôi ngồi lại. Trời khuya, khuya lắm rồi mẹ em nhắc tôi đi ngủ. Thấy tối còn lừng chừng mẹ em lại nhắc:
– Vào phòng lần trước mà ngủ đi!
– Dạ …! Thế có ai ngủ nữa không ạ! Tôi ngập ngừng hỏi lại thím.
– Có thím mày ngủ thôi! Phòng có hai giường! Vào đấy mà ngủ, con cháu trong nhà có gì mà ngại. Đi ngủ mai còn trông Bà, mai mọi người đi vắng hết đó!
Tôi về phòng để ngủ. Thím đã tắt đèn.
Thím vợ tôi vẫn còn trẻ đang độ hừng hực xuân. Chồng thím lại đang đi công tác nước ngoài. Theo cảm nhận ban đầu thì thím là người thuộc diện thích chuyện ấy. Đôi mắt thím, một đôi mắt luôn ướt, với cái nhìn đắm đuối, xa xăm mơ màng, một ánh mắt như thèm muốn, như khao khát khi ngắm nhìn con trai…. Không biết cảm nhận của tôi có đúng không!

Trong phòng, đèn đã tắt. Không gian huyền ảo, như thực, như mơ dưới ánh trăng khuya rọi soi qua ô cửa. Thím tôi nằm đó với bộ đồ ngủ mỏng, trên chiếc giường kê bên ô cửa, trong trăng khuya vẻ đẹp của thím được tôn lên, một vẻ đẹp con gái thật khêu gợi, thật quyến rũ để tôi dùng dằng nửa muốn lao đến để ngấu nghiến, để ôm ghì trong cái khao khát, cái ham muốn của thằng con trai, nửa bị níu kéo bởi cái giáo lý gia đình. Cuối cùng cái giáo lý đã chiến thắng, tôi lặng lẽ về giường, một chiếc giường kê cạnh đó.

Chao ôi! Ánh trăng sáng làm chi, rọi soi qua ô cửa làm chi? Để thím đẹp quá, hấp dẫn quá, khêu gợi quá. Thím không phải là thím nữa, thím là một tiên nữ giáng trần trong đêm trăng huyền ảo để tôi thao thức, để tôi trằn trọc, để tôi mơ màng, để tôi nằm đó mà ngắm, nằm đó mà mơ trong tiếng gió nhè nhẹ, rì rào lay động ngoài ô cửa.

Hình như thím cũng chưa ngủ thì phải, đã đôi lần thím cựa mình. Bộ đồ ngủ mỏng – Không bộ váy ngủ thì đúng hơn không hiểu vô tình hay hữu ý chun lại, dồn lên để phơi ra, để bầy ra trong ánh trăng một màu trắng sáng bàng bạc của đôi bắp đùi con gái như ảo, như thực. Để tôi! Vâng để tôi một thằng con trai với khúc dương vật chỉ biết dựng ngược lên trong cái thèm thuồng, trong cái ham muốn cố hữu.

Ngủ không được tôi cựa mình liên tục.
Đêm vẫn tĩnh lặng, gió vẫn êm, thật êm.
Rồi!
– Vẫn chưa ngủ sao!
Tiếng của thím thoang thoảng đến bên tôi.
– Trăng đêm đẹp quá, huyền ảo quá … Tôi đáp lại cũng như tiếng gió êm, thật êm.
– Không ngủ được thì sang đây … Ngắm trăng một lúc rồi ngủ lúc nào thì ngủ …
Ôi! Thật tuyệt vời! Còn chờ gì hơn thế nữa, tôi sang bên giường thím và ngồi cùng thím bên ô cửa.
Trăng khuya ru tình, đưa tôi và thím vào quên lãng, để vòng tay tôi khoác lên người thím và thím, thím cũng ngả dần vào tôi. Cái giáo lý gia đình đã xóa nhòa, đã trốn chạy, để tôi không còn là cháu nữa, để thím không còn là thím nữa, chỉ còn lại người con trai và người con gái ngồi bên nhau trong cái khao khát, cái ham muốn đời thường.

VN88

Viết một bình luận