VN88 VN88

Em Lý sướng và cam chịu những cú đụ kiểu chó

Em chiều tôi, em cho xe chạy thật chậm. Con đường chiều vắng lặng, bàn tay tôi lần qua lớp áo ấp chọn lên bầu vú em trong vòng tay ôm ghì.
Em! Em cho xe chạy chậm hơn nữa gần như muốn dừng lại. Ngả người về sau ngước nhìn tôi em nũng nịu:
– Nghiện rồi hả? Mới từ chiều tối qua đến giờ mà đã …
– Thì … Thì em tuyệt vời quá …. Gần em là anh thấy nao nao người …
– Ứ ừ … Mà để bên ngoài thôi, ngoài đường ai nhìn thấy thì chết … Để em đưa anh đi thăm mọi người đã …
Vâng! Tôi chỉ mơn trớn bên ngoài vậy thôi, trên con đường làng chiều hè vắng lặng. Cùng em tôi đi thăm mọi người trong họ, mỗi nhà chỉ mươi, mười lăm phút thôi mà trời đã vội ngả sang xế tà. Vẫn trên con đường làng thưa thớt người qua lại, em và tôi chầm chậm, vi vu trên chiếc xe em cầm lái. Còn tôi, bàn tay vẫn mơn man trên bầu ngực em căng tròn, rung rinh theo nhịp xe….
– Bây giờ mình đến nhà Lý anh nhé!
– Lý là ai vậy? Tôi nhẹ nhàng hỏi lại.
– Lý là cô em con gì bên mẹ cũng là bạn của em. Em và nó thân nhau như hình với bóng, chả giấu nhau chuyện gì!
Trên chiếc xe chạy chầm chậm, em chậm trãi:
– Anh biết không? Lý cũng trạc tuổi em mà sao cuộc đời nó lại buồn vậy!

* * *
Thế rồi em kể:
Hai năm trước Lý cũng như bao cô thôn nữ phơi phới tuổi xuân thì, cũng rung động, cũng nao lòng đến lặng người trước một tia nắng ban chiều với ánh hoàng hôn đỏ rực cuối chân trời buông mình trong sóng biển êm đềm. Nó cũng mơ, cũng rung động, cũng đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt người con trai nhìn trộm.
Phải nói rằng Lý là một cô thôn nữ khá xinh, là mơ ước của nhiều chàng trai trong làng ngoài xóm.
– Và anh biết không? Em hỏi tôi một câu hỏi không chủ định để dẫn dắt tiếp câu chuyện.

Một chàng trai xóm ngoài, nhà gần đường quốc lộ đến trồng “Cây si” trước nhà Lý. Họ quyến luyến nhau, mới chỉ 2, 3 buổi gì đó thôi. Chàng trai – Sau này cứ gọi là chồng của Lý – Ngồi trò chuyện trong nhà khi ra về, Lý tiễn chân ra cổng, vui chân họ đi bên nhau trên con đường làng vắng lặng, thanh bình. Câu chuyện với tình yêu chớm nở cứ níu kéo, níu kéo để họ bên nhau không rời. Trên con đường làng ấy bước chân họ như vô định, như định mệnh đưa họ đến rặng phi lao chắn sóng rìa làng.
Bất chợt, chàng trai ôm ghì và đặt môi lên môi Lý. Với Lý đó là nụ hôn đầu đời nên không biết phản ứng ra sao, chỉ ú ớ đẩy chàng trai theo một phản ứng tự nhiên, yếu ớt của người con gái:
– Ơ.. ơ .. Anh .. Anh đừng làm thế? Đừng …đừng …anh …
– Em .. Em .. Anh yêu em mà… Cho anh được tỏ tình với em bằng nụ hôn đầu đời này. Anh yêu em thật lòng mà.
Sau câu nói ấy, lại là vòng tay ôm ghì và nụ hôn lại quyện chặt trên bờ môi.
Lý chỉ còn biết trân người để đón nhận hay thụ động bỏ mặc cho nụ hôn trôi theo chàng trai thổ lộ tình yêu, lúc này Lý cũng không biết nữa.
– Thế rồi anh biết không? Em lại hỏi tôi một câu như vô định để tiếp nối cho câu chuyện em đang kể.
Ngay trong buổi tối đó thôi, cùng với nụ hôn là bàn tay, bàn tay của chàng trai lần xuống, lần dần xuống đôi bầu ngực trinh nữ của Lý. Còn Lý như một con sên yếu ớt, run rẩy trước cái táo bạo, cái dũng mãnh của người con trai.
Lý run rẩy, Lý yếu ớt, Lý đờ đẫn trước cái cảm giác của lần đầu ấy.

Còn chàng trai bàn tay cứ lần xuống, lần xuống qua khỏi bầu ngực trinh nữ.
Thế rồi, sau một cú hích của chàng trai và cái cảm giác đau nhói nơi cửa mình, Lý mới cảm nhận được đời con gái của mình đã bị dâng hiến, đã bị chiếm đoạt. Lý phản ứng, một phản ứng yếu ớt theo bản năng của người con gái, một phản ứng vô vọng, một phản ứng mà trong thâm tâm Lý cũng không muốn phản ứng đến cùng. Một phản ứng mà người ta dễ ràng liên tưởng đến câu chuyện tiếu lâm của người Nga: Chú gà trống đuổi theo cô gà mái để đòi chuyện ấy, Cô gà mái thì chạy, nhưng vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại và tự hỏi “Liệu mình chạy như thế có nhanh quá không?”.

VN88

Viết một bình luận