Ở đời, hễ no cơm rồi thì muốn ấm cật. Ri cũng muốn tìm một người đàn bà về bầu bạn. Nhưng khổ miệng qua xách, lại đen đúa xấu xí. Tìm mãi đến nỗi sắp đeo kính lão tới nơi mà cũng chẳng có ma nào thèm chịu về ở với hắn.
Thời may có người mách nước cho Ri. Hắn tức tốc chạy lên mấy hội thiện nguyện dò danh sách rồi nhận bảo trợ đại cho Hồng.
Chẳng ngờ khi Hồng đặt chân xuống phi trường hắn thấy Hồng quá đẹp, thân thể cao ráo, vú đít ngồn ngộn thật là lý tưởng. Hồng mối có 19 tuổi, còn quá trẻ đối với hắn. Nhưng mà cũng không sao. Nhỏ mới dễ dụ và dễ đụ.
Sáng ngày thứ hai, Hồng vừa trong phòng bước ra đã thấy Ri ăn mặc tươm tất đứng chờ sẵn, trên tay cầm một bó hoa hồng trông rất là lãng xẹt.
Hồng ngạc nhiên trố mắt hỏi:
– Anh mua hoa làm cái gì vậy?
Ri nói với một giọng thật là quan trọng:
– Mua để … tặng em chứ làm gì.
Hồng bỡ ngỡ. Nó nghĩ trong đầu: “Sao kỳ vậy. Ở Mỹ có cái vụ …mỗi sáng, anh đi mua hoa tặng cho em nữa sao.” Hồng hỏi Ri:
– Trong nhà mà anh bày vẽ làm gì cho tốn kém.
Tự nhiên Ri quỳ một gối xuống đất, hai tay đưa cao bó hoa lên cho Hồng, hắn ấp úng:
– Anh muốn cầu hôn em. Anh … yêu em.
Suýt nữa là con Hồng phì ra cười. Mới biết mặt nhau có 24 tiếng đồng hồ mà đã yêu rồi. Hồng vừa ngạc nhiên vừa mắc cười. Nó hỏi lại:
– Sao mà anh Ri yêu lẹ quá vậy?
Chỉ chờ có bao nhiêu đó, Ri xổ luôn một hồi dài như kép hát xuống câu vọng cổ:
– Hồng, có hiểu cho lòng anh không? Bao năm nay trái tim anh khô héo. Bây giờ Hồng về đây chẳng khác nào cơn mưa rào tưới xuống vùng sa mạc Sahara.
Hồng thấy Ri cũng tội nghiệp. Gần 40 tuổi đầu rồi mà khờ khạo như con nít. Nàng nghĩ hắn cũng tốt chứ chẳng phải là người xấu, nhưng lấy hắn thì còn lâu. Ri chỉ đứng tới lông nách của nàng thì làm sao làm chồng nàng cho được.
Hồng không nỡ từ chối ngay, nàng tìm cách hoãn binh:
– Anh phải để cho Hồng suy nghĩ chớ. Tình yêu thì phải có thời gian, đâu có thể nào một sớm một chiều mà quyết định ngay được.
Vậy là Ri vẫn còn có hy vọng. Hắn xuống thêm một câu mùi mẫn nữa:
– Anh sẵn sàng chờ em đến muôn kiếp. Nhưng em lẹ lẹ lên nhé. Đối với anh bây giờ một ngày là dài như 24 tiếng….
Hồng thấy tội nghiệp thật, nàng an ủi hắn:
– Nếu anh Ri thật lòng yêu em thì ráng chờ một thời gian nữa đi. Em mới qua chưa muốn bị ràng buộc chồng con.
Miệng thì Hồng nói thế. Nhưng Ri vừa lái xe đi bán hot dog là nàng vội vã quay số phone lên hội thiệng nguyện xin gặp người cán sự Việt Nam làm việc ở đó. Nàng trình bày qua điện thoại:
– Cháu mới đến Mỹ hai ngày nay, nhưng cảm thấy không thích sống ở đây.
Người cán sự hỏi lại:
– Cháu cho biết lý do tại sao lại hỏng thích ở đây
Hồng bịa chuyện:
– Tại cháu không biết tiếng Mỹ, mà ở đây toàn là người Tàu và Mỹ. Cháu lạc lỏng quá.
– Vậy chú có thể giúp gì cho cháu?
– Chú làm ơn xin trên hội cho cháu cái vé máy bay để cháu qua Cali. Ở đó có người Việt đông. Cháu có bạn bè bên đó, dễ kiếm việc làm hơn.
Cái chuyện này hình như cũng rất thường xảy ra ở đây. Có lẽ như vậy nên người cán sự không cần hỏi thêm câu nào nữa. Ông xin số điện thoại của Hồng rồi bảo một chút sẽ gọi lại cho nàng.
Hồng cúp máy ngồi chờ trong hồi hộp. Đúng như lời hứa, khoảng nửa tiếng sau người cán sự gọi lại. Ông hỏi Hồng đã suy nghĩ kỹ chưa.
Hồng trả lời chắc như đinh đóng vào coat:
– Cháu đã quyết định rồi. Chú làm ơn giúp cháu lần này đi. Cháu hứa sẽ không làm phiền chú nữa đâu.
– Chú đã hỏi được một vé cho cháu rồi. Nếu cháu dứt khoát muốn đi thì ra phi trường ngay bây giờ.
Hồng giựt mình:
– Dạ …cháu mới qua, hỏng có xe.
Người cán sự tỏ ra rộng lượng:
– Thôi được rồi. Cháu đọc địa chỉ đi rồi chú tới đưa giúp cháu đi.
Thế rồi, chỉ một tiếng đồng hồ sau, Hồng đã ngồi trên máy bay. Nàng tưởng tượng đến cảnh Ri đi bán hot dog về, cầm bó hoa lên gõ cửa phòng nàng. Nghĩ tới đó Hồng thấy tội nghiệp cho Ri, vừa thấy tội nghiệp cho chính nàng.
Hồng nhớ lại hết quãng đời của mình. Từ ngày còn đi theo cha mẹ đánh cá, rồi bị cướp ghe, bị hiếp dâm, rồi trôi giạt từ New York qua tới Cali này.
Hôm mới đặt chân về khu phố Sài Gòn Nhỏ này Hồng bơ vơ lạc lỏng với cái túi xách nhỏ trên tay, trong bóp chỉ có mấy chục bạc. Hồng lang thang vô khu Phước Lộc Thọ đi tìm việc làm.
Nhờ cái tướng tá … điền cộng với cái tánh siêng năng, Hồng xin được một chân sắp xếp đồ khô trong một cái chợ của người Hoa.
Nhập gia tuỳ tục, nhập giang tuỳ khúc. Từ ngày về sống ở Cali, Hồng bắt đầu nhìn lại cái dung nhan của mình. Nó cảm thấy buồn tủi.