VN88 VN88

Em gái dâm đãng chỉ thích quẹo vú thật mạnh

Anh ta than cũng tại tư tưởng đòi”trả thù dân tộc”mới nên nỗi. Đè đầu cưỡi cổ mình là tây u với mẽo miếc, giờ trả thù lại nhè ba con Mễ, vốn chẳng biết A Lam là cái xứ nào. Nhưng ta thì cứ tóc vàng mắt xanh là có thù nặng. Hí ha hí hửng khoe rầm trời: tớ vừa địt được con nọ con kia. Ai dè qua một lần ớn lên tận cổ.

Bây giờ nhỏ bạn cùng lớp đang cho tôi vào rọ. Tôi làm mà lòng chẳng thấy vui. Giả như nó chịu cho tôi chỉ bóp bú vú hay cùng lắm cạp mút lồn nó thôi thì đỡ khổ biết bao. Tôi đem điều kiện đó ra gạ nó, nó gạt liền. Nó bảo tôi bú cạp thì chỉ mình mày sướng, còn tao hổng lẽ được sinh ra để mày bú táp thôi sao. Vậy thì ba má tao chơi nhau đến mang bầu đẻ tao ra làm gì. Mày đòi hỏi vậy là trái thiên nhiên, là ích kỷ, là xỏ lá, là ăn cướp, là mất dạy, là đểu cáng, là bất nhân, là… (nó giận líu cả lưỡi không kịp tìm ra một từ nào nữa nên nói đại) cái lồn.

Đấy, các cụ thử nghĩ mặt mày tôi hào hoa, sáng láng thế này mà nó tương cho cái tên như chỗ lỗ nó đi đái thì còn ra cái thống chế gì nữa. Cho nên tôi ức là phải đụ cho nó một phát để cấm nó nói hỗn. Nó chỉ chờ có thế là vung bắn giò ra cho tôi bò lên nắc đã đời thì thôi.

Cho nên tình yêu là cái vòng lẩn quẩn, càng buộc càng bị xiết chặt, còn buông ra thì cũng không yên. Chả thế mà cái ông nhạc sĩ bị bồ đá mới cất tiếng than: đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần buồn. Ôi, sao nghe lâm ly, bi đát, khốn khổ, khốn nạn cái sự đời quá nhỉ?

Trên đời này tôi chưa thấy đứa nào lì lợm như con nhỏ Mễ. Tôi đã từng nói với nó: mày dòm tao khẳng khiu chút nị như vầy, liệu có làm mày sướng ích gì đâu. Trong lớp thiếu gì đứa mết mày bằng chết, người nó to, củ nó bự, mày cáp vô với tụi nó thiệt xứng, mày tha cho tao đi, có được hôn.

Con nhỏ nói tỉnh queo: tao hồi giờ chưa thương đứa nào. Ai dè gặp mày, tao đếch nhả ra được. Mày nói gì kệ mày, tao đeo cho tới chết. Mày mà bỏ ngang tao, tao thưa là mày hiếp dâm tao, ở tù rục xương, đó con.

Cái kiểu nói ngựa rượt của nó như vậy thì tôi còn nước non gì trốn nổi. Ở cái đất Cali này, tôi đã mồ côi thấy mẹ, bây giờ đi sang tiểu bang nào, lớ nga lớ ngớ có quen biết chi ai, có mà ăn cám xú chớ ngóc đầu lên gì nổi. Còn cứ lẽo đẽo ở lại thì coi như”đời tàn trong ngõ hẹp”rồi còn gì.

Đêm năm canh nằm nghĩ mà sầu đời quá đỗi. Thân phận tôi nào khác gì người tử tội đang chờ ngày lên máy chém là tiêu. Tôi tơ lơ mơ ì ra một đống, hổng thèm nói năng gì hết.

Con nhỏ đang cưỡi ắc ê kêu nhong nhỏng lên: mày ăn gian, tao lao động thấy mẹ mà mày xà lơ xà bát. Tao hổng chịu đâu. Và nói nó và đập thụp thụp lên ngực tôi, tôi lính quính gác hai tay thành chữ X đưa ra đỡ.

Con nhỏ vừa đấm vừa cà, tôi có cảm tưởng như cái hột cà phê trong háng nó đang bị cái cột cối của tôi nghiền nát, kêu rạo rạo. Con nhỏ đánh rồi mệt, mồm há to thở râm rấp, vậy mà nó có chịu ngồi yên đâu.

Nó lắc lư, đảo vòng vòng, ngoáy tít thò lò phần mông của nó trên khúc háng tôi làm cho cái cột buồm của tôi thốt lên răng rắc như muốn gãy. Tôi ớn tận mạng, cứ giữ nguyên thể dáng này chắc con nhỏ không bẻ khụp thì cái dùi của tôi cũng quẹo cu lơ ra chớ chơi. Nên tôi phải vội vàng năn nỉ nó: thôi để tao cộng tác với mày, chớ không mày làm hư đồ chơi thì lấy gì mà lắp ráp nhau cho vừa ý.

Con nhỏ nghe cũng nhợn nên chống hai tay hơi nhích mông lên cho tôi thoải mái hơn. Chính cái kiểu hai tay nó co làm đôi vú nổi chình ình khiến tôi hoa cả mắt. Vú mớm con nhỏ ngon thiệt, chúng tròn vo đã đành còn bè bè ra cả chiều ngang lẫn chiều dọc nên nhìn đã làm sao.

VN88

Viết một bình luận