Các đấng ông chồng sau khi”quằm”vợ xong, được các bà thỏ thẻ: anh ơi cứ nằm yên trên bụng em một tí, ngâm trong người em cho em lịm rồi hãy rút ra, chắc là các cụ khoái tỉ vô cùng. bởi còn gì êm khoái hơn được nằm rỉ rả trên núi đồi, cao nguyên lồng lộng. Cho dù các bà có trải qua thời gian, thân hình đề phọt mê hết thì các ông cũng vẫn thích như thường. Vú các bà không còn bè bè ra như lúc trẻ, nhưng vẫn êm ra phết, sờ vẫn sướng bàn tay, bóp vẫn đầy, chắc như thịt bắp, còn cái khoản dấu giữa háng cũng nồng nồng ấm áp chớ bộ.
Thế nhưng ở vào trường hợp của tôi gặp con nhỏ nặc nô Mễ này thì đúng là tai họa trần thân. Bởi nó đã bị tôi quần cho nhão hơn cơm nếp nát mà nó cứ ôm cứng eo ếch tôi không cho gỡ bỏ. Nó ôm thì chớ còn đánh đu thân hình qua lại, kẹp cứng hai giò, mằn thắt lưng sau tôi mà vuốt cho kỳ cùng giọt tinh trùng sót lại phải trào ra hết trong lồn nó mới ưng. Thành ra, khi nó buông ra thì tôi chẳng khác thằng chõng trôi sông. Tôi dòm xuống đồ nghề của nó mà khiếp, vú gì đâu bị bóp tím ngắc mà vẫn mở mắt tau háu nhìn, còn hai mu thì cọ như người rửa kỳ hai bàn tay vào nhau.
Cho nên tôi bảo nó: mày có làm ơn cho tao thở được hôn. Mày quậy lung tung thì tao còn thấy đường thấy ngõ chỗ nào nữa. Nó chỉ được cái cười trừ là giỏi. Nó uốn éo nhõng nhẹo với tôi: mày đụ tao sướng quá, thế mới gọi là ăn no ứ họng. Nhìn cái lồn nó há hốc ra, phều phào như hít thuốc píp mà tôi hết hồn, hết vía. Tôi phải vội lảng đứng lên, con nhỏ trời ơi gọi giật giọng: mày lại định xéo đi hả.
Nó choàng dậy, ôm cứng lấy giò tôi, năn nỉ: đừng đi mày. Tao còn muốn làm phùa nữa, phùa nữa mới hết nứng. Mày nằm nghỉ đi, tao hứa không phá đám mày đâu. Tao đi sửa soạn lo bữa ăn cho mày, cam đoan mày ăn no lại sức liền. Nói rồi nó cứ ngồng ngỗng để truồng như vậy mà đi soạn đồ nấu nướng.
Đang ngán vì ăn lồn mệt đừ, giờ lại nghĩ đến các món đậu, tortillos, tôi ớn tới mây xanh. Cả mình mẩy con nhỏ đầy dầu mỡ, ngậm muốn xái quai hàm, giờ bắt nhét vô bụng mấy thứ đặc lền thì có khác gì bắt ăn cơm nguội. Tuy vậy, nó dấu béng quần áo của tôi đi đâu rồi, chẳng lẽ tôi để buồi đi nhông nhông ra đường cho phú lít hỏi giấy.
Tôi đúng là ngờ nghệch, bị con nhỏ xỏ mũi như dắt chó đi chơi. Tôi hận nó lăm, nghĩ mọi cách để báo thù nó mới được. Còn bây giờ đành nằm ngó láo liên con nhỏ lượn qua đảo lại. Bếp núc nhà nó mả mẹ gì lại ở kế bên chỗ tấm nệm. Ngó bộ dạng nó lăng xăng mà cơn giận càng ứ lên chặn họng như điên.
Con ngựa bà bận quần mà khi ngồi xuống ai nhìn cũng phiêu phiêu phưởn phưởn, huống gì nó lại cởi truồng. Mông vun lên như cái lồng bàn, đít chành giành như tấm thớt tiệm bán thịt heo quay, hai vú thì ùng oàng như giàn hỏa tiễn Salanikov. Mỗi lần nó chổng mông tìm cái gì trong sink, hay ngồi bẹt xuống lấy cái xoong trong ngăn tủ, cha mẹ ôi, lồn bày một đống, râu ria xồm xoàm, mu thâm, nước nhễu. Tôi đố cụ nào thấy mà không bị”con mò mấp máy”thì tôi cứ là bé lại. Tôi định bảo nó: đĩ chó ơi, mày làm ơn khép dùm tao cái đùi lại một chút, mẹ, mày bày hàng thứ không đụng hiệu thì bố ai mà nín nổi.
Tôi nói mà khua tay, cố tìm cái danh từ tiếng Tây Bán Nhà mà con nhỏ dạy cho tôi, nhưng quên bố nó hết trơn. Rặn mãi như anh bị táo bón cũng chuệch choạc không thành lời. Con nhỏ trố mắt ra. Tôi phải ra dấu bằng tay, khua lục khục, mỏi bỏ bu mà con nhỏ thì hích hích cười.
Tôi nực thiệt sự, nên đợi lúc con ngồi chè hẻ vo đậu, tôi lững thững ngồi lên, tiến lại gần bên, vỗ tay cái bép vào lồn nó, xí xa xí xồ cắt nghĩa. Con nhỏ tưởng tôi lại lên cơn thèm, nên rúc rich cười ô kê, ô kê. Nó quẳng luôn cái chén lủng nhủng đầy nước ngâm đậu, lôi xềnh xệch tôi lại nệm, nằm banh giò ra và giơ tay vờn tôi: cam ôn, quích. Nó chỉ được cái nghĩ nhăng, nghĩ cuội như vậy, tôi ớn mà nó lại tin là tôi muốn nắc nó ơ ghen, mới bỏ bu.
Tôi cáu quá phải hét: bô sịt và đập rầm rầm vào vú và lồn nó. Con nhỏ lại ô kê, ô kê, lồm cồm bò dậy. Đúng là ái tình vượt biên giới, nói năng ba trầy ba trật, oải vô cùng. Nó nấu mau lẹ rồi hối tôi ăn, trợn trạo phồng mang hả má mà nuốt. Vừa ngốn vừa nghĩ: mẹ, nó ăn toàn chất bột hèn chi người thừa kí.