ông Năm ngắm nhìn cô học trò mới và cười:
– có vẻ hiền nhỉ?
Tú cười:
– Nó nghịch lắm đó thầy..thầy cẩn thận đừng chiều nó…nếu không nó quậy dữ lắm đó …
Hồng bẽn lẽn:
– mẹ này!…toàn nói xấu con từ nẫy tới giờ…
ông Năm cười:
– ừ!đúng đấy…toàn nói xấu con gái không à…bác Năm cũng thấy thế…rồi ông nheo mắt cười với Hồng….
vậy là từ hôm đó, Hồng là học trò duy nhất của ông Năm…giai đoạn đầu Hồng học chăm chỉ và giỏi lên trông thấy…còn đối với ông Năm từ ngày có Hồng học thêm ông thấy hay hay…con bé đang tuổi dậy thì đẹp quá trời và cũng ngây thơ quá trời…nó quý ông Năm lắm.có cái gì ở lớp vui buồn đều kể cho ông Năm nghe khi nghỉ giữa giờ….còn ông Năm thì từ khi có Hồng học ở bên cạnh thì nỗi thèm gái càng lúc càng tăng,…nhưng ông không dám làm bậy với Hồng…nhiều lúc đứng đằng sau Hồng để chỉ bảo các bài toán khó,ông Năm hay cho va chạm dương vật mình vào lưng Hồng…và ông hay hít nhưng hơi thơm từ người Hồng một cách kín đáo…
các cụ xưa có câu”tích tiểu thành đại” quả đúng như thế không sai,những lần lợi dụng Hồng để va chạm dương vật vào lưng …hay hít những hơi thơm tho từ người Hồng dần dà làm cái máu dê của ông Năm đã lên đến cao trào…
ông Năm đã nghĩ ra nhiều cách nhưng chưa có cách nào để chiếm đoạt được Hồng một cách tự nhiên…
và cơ hội đã đến….hôm ấy Hồng ngồi học rất chăm và hiểu bài.sau khi đã làm hết bài…Hồng ngồi lại gần ông Năm đang ngồi đọc báo và thì thầm:
– bác Năm ơi! cháu hỏi một điều có được không?
ông Năm ngừng đọc báo:
– sao? có vấn đề gì ở lớp à?
Hồng hơi ngượng:
– nhưng bác không được cười cháu cơ.
ông Năm nhoẻn miệng cười:
– ừ! cháu cứ hỏi…
– người ta sinh em bé như thế nào hả bác Năm?
ông Năm cười khì:
– trời !điều đó thì dễ quá,sao cháu không hỏi mẹ Tú ấy…
– nhưng mà mẹ toàn nói rối à…mẹ bảo sinh cháu ra theo đường…à mổ bụng à…
ông Năm tủm tỉm:
– ừ mẹ nói cũng có phần đúng.
– sao lại đúng?
– thế theo cháu thì em bé được sinh ra từ đâu?
– cháu thấy các bạn cháu bảo …em bé chui ra từ đít phải không ạ?