VN88 VN88

Dụ dỗ bé Lyly làm tình của tay ma cô

Không ngờ chỉ sau đó một khoảng thời gian rất ngắn, chú Phúc – tên của người đàn ông – đã dọn vào ở chung trong nhà với hai mẹ con của Lyly. Mối giao hảo giữa 3 người dần dần trở nên thân mật cởi mở. Trước khi chú Phúc chính thức dọn vào ở chung, hai mẹ con của Lyly dẫn nhau đi đến một nhà hàng Tàu nổi tiếng ăn cơm. Có lẽ, để có thể dễ dàng hơn trong việc giải thích cho Lyly biết về sự có mặt của chú Phúc trong nhà, trong bữa ăn Thoa đã nhỏ nhẹ nói với con :
– Hai mẹ con n~ình hiện giờ sống thật đơn chiếc, cả ngày mẹ bận rộn ở chỗ làm, chiều đến về nhà cũng chỉ có hai mẹ con. Việc chú Phúc dọn vào ở chung là để có sự hiện diện của người đàn ông trong nhà để phòng khi bất trắc. Con có đồng ý quyết định này của mẹ không vậy?
Lyly ngúng nguẩy trả lời mẹ:
– Mẹ đã quyết định sẵn còn hỏi con làm gì?

Thoa biết có nói thêm chỉ gây thêm sự phiền lòng cho cả hai mẹ con vì tánh tình của Lyly tuy ít nói nhưng khá ngang bướng. Sau cùng nàng kết luận:
– Có chú Phúc trong nhà, mẹ đỡ lo cho con trong những lúc mẹ bận việc chưa về nhà kịp. Vả lại chú Phúc cũng là người tử tế rất biết điều…

Ngày hôm sau thì chú Phúc dọn tới thật. Đồ đạc riêng tư của chú cũng chẳng có gì nhiều, chỉ vỏn vẹn một cái vali nhỏ.
Trong bữa cơm chiều đầu tiên trong nhà, chú Phúc tỏ ra chăm chút và chiều chuộng Lyly ra mặt, chú nói:
– Chú hy vọng từ nay chúng ta sẽ là người một nhà . Có điều gì chú có thể giúp được, Lyly cứ nói cho chú biết chú sẽ sẵn sàng…
Lyly đáp lời chú lí nhí trong miệng :
– Cám ơn…
Bữa cơm diễn ra nhanh chóng, chú với mẹ của Lyly rút nhanh vào phòng ngủ sau khi dọn dẹp qua loa.

Còn lại một mình, Lyly chẳng biết làm gì, cũng rút về trong căn phòng riêng của cô, mở máy TV lên nhưng cô không nhìn vào màn ảnh nhưng nằm gác tay lên trán nghĩ ngợi vẩn vơ.

Lyly đoán biết, bên phòng ngủ bên kia, chú Phúc và mẹ đang làm những gì. Đi ngủ thì còn quá sớm. Có thể họ đang bàn bạc chuyện gì đó không chừng. Lúc sau này thì cánh cửa phòng luôn luôn được khép lại mỗi lần có chú Phúc tới chơi, không để mở ra vô tình như trước nữa.

Từ ngày có mặt chú Phúc, mọi sinh hoạt ưong nhà có vẻ được thu ngắn lại, việc đi ngủ sớm của Thoa dã trở thành thói quen không ai cần thắc mắc. Nàng đã có nói với Lyly điều này:
– Mẹ cần thức dậy vào sáng sớm ngày mai để đi làm. Thức khuya quá, sáng dậy không nổi…

Lyly cũng hiểu được như lời mẹ nói, thức khuya thì không thể dậy sớm, càng không thể dậy sớm vào những đêm khuya đột nhiên, cô nghe thấy có những rung động nhẹ nhàng, giống như trước kia Lyly đã âm thầm trở dậy, rón rén đến nhìn lén vào trong căn phòng của mẹ để biết rằng, những lần như vậy, mẹ với chú Phúc đang làm gì.

Căn nhà đối với Lyly thường ngày đã có quá nhiều sự nhàm chán ngoài giờ học ôn bài vở trong trường. Nhưng kể từ ngày có mặt chú Phúc, thì mối quan hệ giữa hai mẹ con càng trở nên cách biệt hơn. Hai mẹ con nàng ít có dịp cùng nhau tâm sự như trước, mặc dù Thoa luôn luôn tỏ ra quan tâm săn sóc và chiều chuộng Lyly hết mực. Nàng thường nói:
– Lúc này mẹ hơi bận việc, không có thời gian nhiều để gần gũi với con như trước. Nếu có gì cần, con cứ cho mẹ biết.

Giống như mẹ nói thì để mà nói cho đỡ trống trải câu chuyện, chứ Lyly nào có nhu cầu nào cần gì ở mẹ. Ngày hai bữa cơm và tiền tiêu vặt trong trường thì mẹ đã chu cấp thừa đủ. Chỉ có việc phải lái xe đưa đón Lyly tới trường, đôi khi cũng là một trở ngại cho công chuyện làm ăn của mẹ. Cho nên, cấp sau này, khi đã trở thành “người trong nhà”, có lần mẹ đã đề nghị:
– Hay là những ngày mẹ bị bận việc, chú Phúc sẽ thay mẹ để đưa dón con cũng được chứ gì?

Nghe mẹ đề nghị, Lyly cũng chẳng biết phải trả lời ra sao. Thôi cứ để tùy mẹ muốn sao cũng được Vả lại, chú Phúc cũng là người có tánh vui vẻ và dễ dãi. Thật ra, đối với Lyly, cô cũng chẳng có trở ngại gì để không tỏ ra thân thiện với chú, ngoại trừ chú đã nhìn thấy Lyly nhìn lén cảnh ái ân cụp lạc giữa chú với mẹ của Lyly. Nhưng sao tuyệt nhiên, chú không có phản ứng chi về điểm này. Hàng ngày, chú vẫn tỏ ra niềm nỡ và nói chuyện với Lyly một cách bình thản, có trên có dưới, chưa có dấu hiệu gì khá c lạ.

Chú Phúc biết rõ Lyly hay nhìn trộm hai người lớn đụ nhau, chú cũng hiểu rằng, những hình ảnh đầy kích thích đó, nhất định phải có những tác dụng ghê gớm lắm đối với tâm hồn của một cô gái mới lớn như Lyly. Nhưng chú chẳng phiền trách, cũng chẳng đá động với Lyly về chuyện này. Thoa, mẹ nàng thì hoàn toàn không biết có chuyện dó. Tuy đã nhiều lần nàng cẩn trọng nói với Phúc:
– Em chỉ có một đứa con gái duy nhất. Em muốn cho nó có được một cuộc sống hồn nhiên sung sướng, vì nó đã bị mất cha ruột. Em không muốn con em phải khổ giống như em bây giờ. Giữ cho nó sống tự nhiên với tuổi của nó được ngày nào
là em mừng ngày nấy. Chúng ta có làm gì cũng phải kỹ lưỡng đừng để cho nó trông thấy hay biết được những chuyện riêng tư kẻo nó bị chia trí ra trong việc học hành.

VN88

Viết một bình luận