Vào một buổi tối thứ bảy, Hạnh từ trên lầu bước xuống phòng khác và thấy Dũng đang ngồi xem TV như bao buổi tối thứ bảy khác.
“Dũng, sao con lại ngồi nhà tối nay vậy, sao con không đi chơi với bạn bè?”, Hạnh vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh con trai và choàng tay lên vai Dũng như một người bạn.
“Mẹ ơi, tụi nó đi từng cặp với nhau rồi, với lại con thích ở nhà với mẹ hơn, con cũng chả thích ra ngoài làm gì cho mệt”,Dũng nói.
“Dũng nè, con cần có bạn …,mẹ nói là bạn gái đó” Hạnh nói với giọng nghiêm chỉnh. Rồi Hạnh nhìn vào mắt con trai rồi nói với vẻ lo lắng “Mẹ lo cho con, con biết không?”
“Mẹ à, con thấy mẹ vẫn bình thường khi không có bạn trai thì con cũng đâu cần có bạn gái?” Dũng nói rồi cười với mẹ.
“Coi nào con, điều đó hoàn toàn khác. Mẹ đã có chồng có con rồi.Còn con là thanh niên cơ mà”Hạnh nói rồi béo vào má Dũng nựng nịu.
“Nhưng con cũng có mẹ rồi, mẹ cũng là con gái đó thôi”Dũng ranh mãnh trả lời.
Hạnh thở dài bất lực rồi cười nói “Vậy mẹ con mình hợp thành một cặp rồi, phải không con?”
“Đúng vậy, mẹ là người bạn tốt nhất của con” Dũng vừa nói vừa quàng tay sang vai mẹ.
“Và con cũng là người bạn tốt nhất của mẹ” Hạnh nói rồi ôm chầm lấy Dũng.
Hai mẹ con ôm nhau cười như hai người bạn thân thiết lắm.
Nhưng bất giác Hạnh buộc miệng nói “Dù gì thì con cũng cần có bạn gái, điều đó tốt cho con”
“Mẹ này…” Dũng bực bội nói lớn.
“Mẹ sao con?” Hạnh hỏi.
Dũng há miệng nhưng không thốt nên lời, nó ngả đầu ra sau ghế rồi nhắm mắt lại. Mặt nó có vẻ thiểu não nhưng cuối cùng nó cũng nói “Không có gì đâu mẹ”
“Này con…đừng buồn mẹ chứ” Hạnh nói và xoay mặt con về phía mình, rồi nhìn vào mắt Dũng “Mẹ con mình có thể nói với nhau bất cứ chuyện gì mà con”
Dũng muốn nói với mẹ về sự rụt rè nhút nhát của nó nhiều lần rồi nhưng nó không muốn làm mẹ bận tâm. Ngoài ra Dũng cảm thấy chán khi nói về những đứa con gái khác. Nhưng bây giờ Dũng thấy cần phải tâm sự cho mẹ biết, lấy hết can đảm Dũng nói “Thật ra con không hứng thú lắm với mấy đứa con gái. Con luôn líu lưõi khi đứng trước một đứa con gái đẹp nào đó” Dũng nói nhưng mắt nó không dám nhìn vào mắt mẹ.
Hạnh hơi ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra .nàng chưa bao giờ nghe Dũng nói về điều đó trước đây. “Coi nào, con luôn khen mẹ đẹp và con đâu có ấp úng khi nói chuyện với mẹ”
“Con thấy mình nhát lắm mẹ, con không biết nòi gì hay làm gì khi ở gần con gái .Từ trước tới giờ con chưa từng hôn một đứa con gái nào cả”. Dũng đỏ mặt lên khi nói đến đó.
“Thật sao con?” Hạnh thật sự kinh ngạc, Hạnh nghỉ nó đã hơn 18 tuổi rồi mà chưa từng hôn con gái, nó còn quá trong trắng. Ở VN thì còn có thể chấp nhận chuyện đó nhưng cuộc sống ở đây rất thoáng nên chuyện đó làm Hạnh bị sốc. Nàng nghĩ lại thời đi học nàng cũng có bạn trai từ năm 16 tuổi kia. Nàng hỏi con ” Con có thích con gái không đấy?”
“Kìa meeeẹ…! dĩ nhiên con thích chứ” Dũng trả lời một cách bối rối.
Hạnh thở dài nhẹ nhõm, nàng tưởng con mình có vấn đề.
“Đó chỉ là vì….vì con chưa có hẹn hò thực sự với đứa nào cả thôi”
“Trời, con tôi” Hạnh không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. “Mẹ nhìn thấy con ra ngoài và con nói là đi chơi với bạn gái cơ mà”
“Con xin lỗi mẹ vì đã nói dối.Thưc sự là lúc đó con đến thư viện hoặc lòng vòng ngoài đường thôi. Con không muốn mẹ quá lo cho con. Con xin lỗi”
Đột nhiên, Hạnh chợt thấy mình đã không quan tâm đến con kể từ khi ba Dũng mất. Hạnh thấy mình có lỗi khi lúc nào mình cũng có thể đọc được ý nghĩ của con trai. Nàng thấy mình chỉ lao đầu vào công việc mà không chịu để ý đến suy nghĩ của con. Hạnh thấy con rất non nớt trong chuyện trai gái, chuyện giới tính mà ba mẹ là người dạy dỗ, hướng dẫn cho con cái. Càng nghĩ Hạnh càng giận bản thân mình.
Cả hai mẹ con ngồi im lặng trong suy nghĩ của riêng mình. Không ai biết phải nói gì. Cuối cùng thì Hạnh cũng lên tiếng.
“Dũng nè, con nghĩ sao nếu mẹ với con đi chơi với nhau?”
“Mẹ à, mẹ đừng bân tâm về chuyện đó mà”
“Mẹ lo chứ, con cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh mẹ, vậy tại sao mẹ con mình không thể đi chơi chứ? Con xem như mẹ là bạn gái con. Mẹ sẽ nói cho con phải biết làm gì khi ở bên cạnh đứa con gái khác. Mẹ biết con gái muốn gì mà”