Thảo đã trải hồ sơ khắp nơi, vẫn thuê nhà và tìm việc làm như thường. Nhưng mấy công ty gọi thảo tới phỏng vấn đều không nhận thảo. Với tấm bằng trung bình, trình độ bình thường, kiếm được một công việc tốt thật sự quá khó. Nhưng mà, còn nước còn tát, không làm được công việc như ý thì cũng phải có công việc nhàng nhàng chứ.
3 công ty đã gặp mặt nhưng đều không có một tín hiệu gì. Tới công ty cuối cùng, Thảo thật sự vui khi được gọi tới phỏng vấn vòng cuối. Sau buổi phỏng vấn ấy, Thảo đã được gọi đi làm. Gặp mặt ông sếp, Thảo cảm thấy ông ta là người hòa đồng, vui vẻ nên cô đã cảm thấy may mắn đã được vào làm ở công ty này. Vì đi tới những môi trường mới, điều sợ nhất là con người ở nơi đó. Họ mà ‘ma mới bắt nạt ma cũ’ thì thật sự chán chường.
Đi làm được vài ngày, Thảo đã làm cái công việc của nhân viên mới. Thường xuyên pha cà phê cho sếp, còn đi tiếp khách cùng sếp. Được cái Thảo hát hay, được phát hiện nên Thảo được bầu làm cây văn nghệ của phòng. Lâu dần, mối quan hệ giữa các nhân viên với Thảo tốt hơn, đặc biệt là với sếp.
Sếp yêu quý Thảo một cách thái quá, chiều Thảo và hay liếc nhìn cô bằng ánh mắt rất khó hiểu. Nhiều khi Thảo thấy rùng mình vì ánh mắt ấy, cô sợ ông ta đang nhòm ngó mình. Dường như phát hiện ra thái độ của Thảo, nên đã tính kế dụ dỗ cô. Lần ấy, khi đi tiếp khách, ông ta đã chúc Thảo uống rượu rất nhiều. Nhưng ông ta không hề hay, Thảo có tài uống rượu bia nhưng trước giờ cô luôn bảo, mình uống hai chén là say. Hôm đó, Thảo thấy có gì mờ ám, thấy ông ta cứ chuốc cho cô say. Sau đó cô đi nhà vệ sinh và móc họng, giả vờ là mình say rồi lại vào ngồi bên cạnh ông ta.