VN88 VN88

Cường tráng nhờ âm khí của Hồ Ly

Tử Liên nói cho chàng biết là do Khoáng Vân hy sinh thân thể để truyền chân khí cho chàng mạnh khỏe, cuối cùng kiệt sức, hồn phách tiêu tán. Nhiều ngày sau, họ không còn nghe tới nàng nữa, và Mộng Côn thật buồn rầu nhớ nhung Khoáng Vân, chàng lấy ra đôi hài và lắc nó . “Thiếp thông cảm được nỗi khổ của chàng

Cuong trang nho am khi cua Ho Ly

Đọc truyện 18+ Cường tráng nhờ âm khí của Hồ Ly

Câu chuyện sau đây có tính cách Liêu Trai Chí Dị . Chuyện về chàng thư sinh bị yêu tinh hồ ly khuyến dụ, đem lòng thương mến xuýt vong mạng, nhưng họa phước khó ngờ, mời bạn đọc để biết…

Ngày xưa có một chàng thanh niên tên Dương Mộng Côn, người tỉnh Tô Châu. Từ nhỏ đã bị mồ côi lang thang khắp nơi. Chàng sống gần chợ Đông Hoa Kinh, suốt ngày thui thủi một mình chỉ ra ngoài hai lần một ngày để tìm thức ăn ở một tửu quán gần đó . Còn lại chàng thường ngồi lặng lẽ trong nhà suốt cả ngày đọc sách ngâm thơ , và mộng mơ về cõi huyền bí. Vào một ngày kia, người hàng xóm gọi và hỏi đùa với chàng là có bao giờ sợ loài Hồ Ly Tinh, cũng sống một mình ở nơi hoang dã như chàng. “Ô,” Mộng Côn trả lời và cười, “Con người ở thế trên cao thì làm sao mà sợ loài Hồ Ly bé nhỏ . Nếu chúng đến như là một nam nhân thì lưỡi gươm này đây sẽ giành cho chúng; còn nếu là nữ nhân thì tôi sẽ mở rộng cửa và mời chúng vào.”. Người hàng xóm bỏ đi và dàn xếp với một người bạn. Họ nhờ một vị cô nương quen biết trèo qua tường vào nhà Mộng Côn bằng thang cây, và gõ cửa .

Mộng Côn nghe thấy được liền gọi hỏi, “Ai đó?” và vị cô nương đó đáp bằng giọng hoang hồn, “Tôi là yêu tinh đây!”. Mộng Côn sợ điếng hồn, hai hàm răng đánh khớp “lạch cạch” liên hồi. Vị cô nương đó nói xong liền bỏ chạy và sáng hôm sau khi người hàng xóm đến viếng Mộng Côn, Mộng Côn nói với anh ta về chuyện xảy ra tối qua, và ngỏ ý rằng chàng muốn trở về làng quê của mình để lánh nạn yêu tinh. Người hàng xóm liền vỗ tay cười giễu cợt, bảo với Mộng Côn, “Tại sao anh không mời cô ấy vào?” Đến đây Mộng Côn mới vỡ lẽ là chàng bị người hàng xóm chơi khâm, thì buồn rầu lủi thủi vào trong nhà và tiếp tục thui thủi như trước.

Sáu tháng sau đó, một người nữ trẻ đến gõ cửa nhà chàng; và Mộng Côn, nghĩ rằng người hàng xóm lại trêu ghẹo mình, liền mở cửa ra và mời người nữ trẻ vào . Nàng làm theo; và chàng bị chết trân với vẻ đẹp thoát tục, dáng điê? thanh lịch siêu phàm, nực mùi tiên phong đạo cốt . Vội hỏi nàng là ai, nàng trả lời tên là Tăng Tử Liên, sống cách đây không xa, ngưỡng mộ chàng sống thân ẩn dật mà khí khái lịch lãm đã từ lâu . Sau đó ngày nào nàng cũng ghé thăm và trò chuyện; nhưng vào một tối nọ khi Mộng Côn đang ngồi thơ thẫn chờ nàng, thì một người nữ khác thình lình xuất hiện. Nghĩ tới Tử Liên, Mộng Côn đứng dậy đón chào nàng, nhưng mới chực thấy đây là một vị cô nương vừa mới gặp . Nàng trạc khoảng 15 hoặc 16, mặc chiếc áo cánh mỏng dài, và chải tóc suông , mái lưỡi trai theo kiểu người con gái chưa thành gia thất; mặt khác nàng có một phong thái thánh thoát, tự tin, nhan sắc ngư trầm, lạc nhạn. Mộng Côn trong phút chốc ngỡ ngàng tưởng chừng nàng là Hồ Ly; nhưng nàng nói, “Thiếp tên là Chiêu Khoáng Vân, và thiếp là con một gia đình danh giá, là tiểu thư con một. Nghe đồn chàng là người tài cáng hào hoa, thi văn ca phú nên ngưỡng mộ tìm đến làm quen”.

Mộng Côn cười, nắm lấy tay của nàng, bỗng thấy lạnh như băng đá; và khi chàng hỏi lý do vì sao thì nàng bảo chàng rằng nàng có chứng bệnh phong hàn từ nhỏ . Rồi nàng hỏi định đến thăm chàng thường xuyên, hy vọng sẽ không quấy rầy chàng; thế là Mộng Côn giải thích rằng không có ai đến đây để quấy rầy chàng hết chỉ trừ có một vị cô nương khác cũng thường viếng thăm, nhưng không thường lắm. “Khi nào nàng ta đến đây, tôi sẽ đi ngay,” Khoáng Vân trả lời, “và chỉ ghé ngang khi nào vắng cô ấy.” Rồi nàng trao cho chàng một đôi hài đỏ có thêu hoa mai vàng, nói rằng nàng đã từng mang nó, và bất cứ khi nào chàng lắc nó thì nàng sẽ biết rằng chàng muốn gặp nàng, nên nhớ là chàng đừng bao giờ lắc nó trước một người lạ mặt. Cầm đôi hài trên tay, Mộng Côn chú ý tới sự nhỏ nhắn của nó, gần như bằng cái bàn chân của một đứa bé, nhưng chàng rất hài lòng tay mân mê không rời; và tối hôm sau, khi không còn ai hiện diện, Mộng Côn lấy đôi hài ra và lắc nó, liền khi đó thì một vị cô nương trẻ bước vào, và không ai khác hơn chính là Khoáng Vân . Vậy đó, bất cứ khi nào chàng mang đôi hài ra, thì vị cô nương trẻ sẽ đáp lại lời mong ước và xuất hiện trước mặt chàng. Điều này quá kỳ lạ mà cuối cùng chàng cũng hỏi nàng giải thích làm sao; nhưng nàng chỉ cười và nói là nó chỉ là sự trùng hợp mà thôi . Rồi chuyện này qua chuyện nọ, Mộng Côn động lòng trước dung mạo đoan trang, mài ngài mắt phượng của Khoáng Vân, bèn đem lòng say đắm. Khoáng Vân không khó khăn gì để biết được điều đó, nàng hay liếc mắt đưa tình, cố tình chiêu dụ chàng. Một lần tình cờ, Khoáng Vân vấp té, Mộng Côn đỡ nàng dậy, vô tình dạ thịt chạm vào nhau thấy xao xuyến trong lòng. Cả hai như đồng lòng, chàng ôm nàng vật ra giường hôn nàng say đắm. Khoáng Vân từ trước đã có tình ý với chàng nên cũng hài lòng trút bỏ hết áo quần, lao vào ái ân nồng nhiệt, hết đợt này sang đợt khác. Khi tiếng gà gáy canh năm thì Khoáng Vân từ giã chàng để trở về nơi chốn cũ . Mộng Côn nằm rủ rượi trên giường, toàn thân thỏa mãn.

VN88

Viết một bình luận