Ngay lập tức hai tên kia đè nàng ra. Một tên ghì hai tay nàng xuống đất, còn tên kia rút dao kề vào cổ nàng hâm dọa, đoạn xé tung áo váy của nàng. Tên trùm mĩm cười nham hiểm, tuột quần ra, quì xuống trước mặt Vân Anh. Tay hắn nắm hai chân nàng banh ra. Vân Anh thấy đau điếng như có vật gì thật to và cứng như gỗ đâm vào cửa mình nàng. Nàng thét lên kinh hoàng, dùng toàn lực đạp tên thợ săn té ngữa. Vân Anh vùng dậy, bất kể thân thể đang trần truồng, ù té chạy thật nhanh lên triền đồi. Nàng thấy một dòng máu đỏ từ cửa mình nàng đang chảy xuống chân. Bọn thợ săn tức tốc đuổi theo, Vân Anh cố nhắm mắt cắm đầu cắm cổ chạy. Một tên lắp nỏ bắn trúng vào vai nàng. Vết thương đau buốt xương khiến nàng quị xuống ngay lập tức. Nàng lồm cồm ngồi dậy định chạy tiếp thì bị một cú đá trời giáng vào hông làm lăn ra đất. Tên thợ săn cúi xuống. Bây giờ nàng mới thấy hắn đã làm gì nàng. Tay hắn từ từ đút cái cán rựa bằng gỗ sần sùi vào cửa mình nàng. Vân Anh cắn răng đau đớn, mắt nhắm nghiền.
Ngay lúc đó, một bóng trắng từ trong rừng như tia chớp nhảy vọt ra cắn vào cổ tên thợ săn. Hắn ngã ra đất, hai mắt trợn ngược. Con sói trắng thật to nhe hàm răng nhọ hoắc cắn sâu vào yết hầu của hắn làm hai dòng máu phụt ra ướt đẫm cả áo. Một tên chạy đến vun dao toan đâm con thú trong khi tên còn lại lắp nỏ. Mủi tên bay ra, cho sói bổng nhảy vọt sang một bên làm mủi tên cắm sâu hút vào giữa ngực tên cầm dao. Gã bắn nỏ điên tiết văng tục đuổi theo con sói. Thừa cơ hội, Vân Anh cố cắn răng lồm cồm ngồi dậy, cắm đầu chạy vào rừng. Nàng leo, bò, chạy hết sức lực mà không biết mình chạy đi đâu. Một hồi thấm mệt, quỵ xuống, nàng chợt thấy có cái cửa động nằm khuất sau mấy bụi cây. Cửa động nhỏ, nàng phải bò vào, nhưng bên trong lại thật rộng và sáng. Có dòng thác nhỏ từ cao trên đỉnh động đổ xuống một hồ nước trong veo. Bên bờ hồ là bãi cát mịn với nhiều phiến đá phẳng lì phủ đầy rêu, hoa dại, lan rừng mọc xen trong kẻ đá. Vân-Anh cắn răng nhổ mủi tên ra khỏi vai rồi ngả người xuống phiến đá rêu. Tay nàng hái vội mấy nắm lá quen thuộc áp vào vết thương cho ngừng máu rồi chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị, cơ thể lên cơn sốt hầm hập. Vân Anh không biết nàng nằm bất tỉnh trong hang đá bao lâu, nhưng khi tỉnh lại nàng thấy đói và khát khủng khiếp. Nàng loạng choạng bò xuống bờ hồ, vốc mấy ngụm nước mà uống lấy uống để. Nàng chợt thấy bên phiến đá có ai đã để sẳn vài trái cây rừng. Không ngần ngại, nàng cầm lấy cắn ăn như người chết đói. Nàng cố đứng lên thì chợt nhớ là mình đang trần truồng như nhộng. Những vết thương trên người nàng bấy giờ đang lúc tấy đỏ, đau điếng dù máu đã đông khô cứng. Nàng bước chậm ra cửa hang, bò ra ngoài, hi vọng tìm lại được bộ váy áo. Lúc đó, Vân Anh mới định hướng được là mình đã chạy khá xa. Từ trên dốc đá, nàng nhìn thấy căn nhà tranh của mình tít bên dưới bị đốt cháy rụi, khói đen còn bốc lên xám xịt. Nàng bật khóc nức nở rồi lồm cồm bò trở vào hang, ngả nhoài người lên bải cát, toàn thât rát buốt.
Khi nắng tàn, nàng chợt nghe có tiếng động. Từ ngoài, một con sói trắng to lớn hùng dũng đi vào. Miệng nó ngậm một mớ rau dại, đến nhả ra bên cạnh Vân-Anh. Nó đứng tần ngần một chút, chợt nhảy vọt lên tảng đá trên cao, chồm cắn một mớ lá nhai lấy nhai để. Đoạn nó trở lại bên cạnh Vân-Anh, thè lưởi liếm lên các vết thương của nàng. Chất lá sền sệt, nong nóng như dầu, cộng với cảm giác nhột nhột, “rờn rợn” vì lưởi con vật liếm trên da thịt làm nàng thấy bớt đau. Con sói liếm các vết thương trên người, rồi bỗng đưa lưỡi vào liếm nơi cửa mình nàng. Lúc này nàng mới nhớ lại vết thương đau nhói vì thành âm đạo bị rách. Nàng nhẹ nhàng dang rộng hai chân cho con sói dễ dàng liếm vào bên trong. Một cách thành thạo, nó đưa lưỡi thật sâu vào trong âm đạo, liếm lớp dầu lá đều khắp trong đó. Cái nóng của dầu, cộng với động tác ra vào, ngọ ngoại của cái lưỡi ngay nơi nhạy cảm nhất của con gái, làm Vân Anh thấy bị kích thích là lạ. Nàng nằm yên cho con sói làm việc, âm thầm tận hưởng những cảm giác nhè nhẹ không tả được.
Những ngày kế tiếp, trời đổ mưa tầm tả. Hang đá về đêm lành lạnh làm Vân-Anh không thể chợp mắt. Nàng nằm co ro trên tảng đá phủ rơm, thầm ước có được một cái chăn hay mảnh vải để quấn vào người cho ấm. Nàng cố đập đá gây lửa nhưng mọi thứ trong động đều ẩm ướt, không cháy được. Con sói trắng nằm trên tảng đá cao nhìn nàng như thông cảm. Chợt nó nhảy xuống, đến nằm bên cạnh Vân-Anh. Lớp lông dày và trắng tinh của nó chạm vào da thịt làm nàng thấy ấm áp dễ chịu. Nàng ôm nó vào lòng, thu hơi nóng của nó vào người. Con sói thật to. Nó đứng lên, dang rộng bốn chân rồi nằm phủ lên người nàng như chiếc chăn bông. Cảm giác ấm áp làm nàng thấy dễ chịu và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày qua ngày, Vân Anh từ từ hồi phục. Nàng đánh bạo ra ngoài tìm củi khô. Lúc đầu nàng ngượng ngùng, vừa đi vừa nấp vì sợ có người nhìn thấy tấm thân trần truồng của mình. Dần dần, Vân Anh cảm thấy tự nhiên hơn vì chung quanh chỉ toàn núi rừng hoang vắng. Nàng gôm một đống củi khô chất trong động, đập đá gây lửa bên ngoài cho khô, rồi mới mang mồi lửa châm vào đống củi. Từ khi có lửa, con sói trắng lại mang về thỏ, mang, hoẳng. Vân-Anh lột da chúng, dùng đá cạo sạch rồi phơi khô, kết lại để làm áo che thân. Cuộc sống bấy giờ bỗng trở nên dễ chịu hơn xưa vì nàng không phải lo việc kiếm ăn. Nàng dùng toàn thời gian chế tạo ra các vật dụng trong nhà từ gỗ, từ đá, với dây leo, cỏ rơm, da thú, xương thú.