Thắm thoát thì nàng đã trải qua gần hai năm thực tập. Chỉ còn vài tháng nữa thôi thì nàng chính thức trở thành một vị Sơ mẫu mực. Ngẫm nghĩ lại cuộc đời này không phải là chỉ có đường cùng. Người dân ở khu này rất tôn sùng nàng như một vị thánh. Nàng rất hãnh diện, cảm thấy mình được nâng cấp giữa những người bình dị. Có thức ăn nào ngon họ cũng nhớ tới nàng. Buổi tiệc nào làm sao thiếu vắng lời cầu kinh của nàng. Đám cưới nào chẳng có nàng đại diện hai bên. Thậm chí những việc quan trọng cần sự quyết định cao cả tối hậu của dân chúng miền này, đều do nàng lãnh sự. Người già thương nàng bởi sự hiếu đạo nhún nhường, người trẻ thương nàng bởi sự hài hòa nhã nhặn, con nít yêu nàng bởi sự hồn nhiên của nàng giống như chúng. Thế nhan sắc nàng không ảnh hưởng gì đến sự yêu thương của họ sao. Một sự sai lầm quá lớn đã xảy ra với nàng, dù sắc đẹp đó được mang trên thân thể của một vị nữ tu. Những kẻ có ý xấu xa với nàng không ít người nhưng thực sự dám hành động chỉ có một. Hắn đã chọn một ngày để bắt cóc nàng.
Hôm đó như thường lệ, Quỳnh Mai mặc chiếc áo trắng Dòng tu nữ rảo bước trên con đường quen thuộc. Sau một chuyến diễn du để rao giảng cho giáo dân chúng miền xa trở về nàng có vẻ thắm mệt, nàng ngồi nghỉ lại bên góc cây ven đường, thình lình có một kẻ đeo mặt nạ lớn con xông ra tập kính nàng từ phía sau. Phản ứng đầu tiên của nàng là giật mình, hô to: “Chúa ơi!…”, dây chuỗi trên tay nàng văng xa … Nàng lồm cồm đứng dậy mới hay có người đang đeo mặt nạ định tấn công mình. Hắn là ai ? Nàng chưa biết. Tên kia không nói gì chỉ dạng hai tay ra chặn con đường trước mặt lại không cho nàng thoát qua. Không khó gì nữ tu Quỳnh Ha đoán ra tên hung đồ kia có ý làm xấu nên hắn mới dấu đi diện mạo, là cướp đường chăng hay một kẻ quen biết nào đó trong vùng này không muốn cho nàng biết mặt? – nàng thoáng nghĩ trong đầu, lýnh quýnh chưa biết phải làm sao phản kháng. Tuy không sợ lắm vì nàng không mang nhiều tiền trên người nhưng nghĩ đến chuyện hắn sẽ cướp thân nàng rùng mình lo sợ. Cả cuộc đời này của nàng chưa bao giờ nghĩ tới điều này cả. Đối diện với hiện thực oái oăm ở trước mắt, Quỳnh Mai luống cuống định tháo lui nhưng hai chân nàng như chôn chặt dưới đất. Nàng không kịp nói lên tiếng nào, miệng chỉ há hốc, mặt nhợt nhạt, chờ đợi phút giây kinh khủng kia sẽ đến với nàng bằng cách nào.
Tên đeo mặt nạ hầu như có ý xấu này từ lâu nên hắn đã rình và đón Quỳnh Mai hơn 2 tiếng. Từ sau lùm cây, hắn nhảy bổ tới tập kích trên lưng Quỳnh Mai. Nghe động nàng giật mình nép sang mọt bên tránh né. Hắn ta vồ hụt nàng nhưng kịp thời quày người lại nắm lấy vạt áo nàng. Quỳnh Mai vọt người đứng dậy để chạy, nhưng vũ lực của một người khỏe hơn nàng gấp hai đã giựt vạt áo nàng lại. Vạt áo rách toạt. Bờ vai non trắng ngần của nàng lộ ra dưới cặp mắt háo hức của hắn. Quỳnh Mai bất thần vung tay chống trả và lách mình thoát đi, nhưng so với sự nhanh nhẹn của tên cướp thì nàng chậm hơn nhiều. Nàng chỉ kịp la lên tiếng : Đừng! thì hai cổ tay của nàng bị mười ngón tay bấu chặt, bẻ oặt ra sau lưng. Tên cướp xắn tới đẩy sấp nàng về phía trước. Nàng chao đảo nhưng cố vùng vẫy để thoát khỏi hắn, song hắn đã ghì chặt ngang hông nàng, hai cánh tay hắn kẹp chặt hai lấy hai bên. Nàng hô hoán lên: Cứu tôi, có ai … thì tiếng la dứt bẳn. Đôi môi nàng bị áp chặt bởi một sợi dây thừng tròng ngang miệng, nàng chỉ còn la những tiếng ú ớ trong cổ họng. Tứ chi nàng giẫy nẩy trên mặt đất. Hắn chống trả và chụp lấy đôi chân nàng lại. Nhanh như cắt, hắn tròng luôn sợi dây thừng còn dư quấn quanh cổ tay nàng, rồi vòng xuống cổ chân buộc gút luôn thể. Hành động của hắn nhanh vô cùng, một việc thành thạo theo cách trói bò ở dưới quê, rõ ràng hắn xuất thân từ vùng này.
Mai chớp chớp đôi mắt. Nàng đã tỉnh giấc. Đây là đâu ? Nàng thấy mình mẩy rã rời, đau nhức. Trước mặt ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn cầy le lói. Một vệt sáng nhợt nhạt ở gần bên kia góc phòng. Nàng thấy vài nấc thang. Không khí nơi đây thật ngột ngạt ẩm thấp. Nàng thấy hơi lạnh dưới lưng và ngứa ngáy khó chịu, đưa tay xuống định gãy mới hay cả hai đã bị trói, kể cả chân. Bốn đầu dây được ai móc vào bốn vách tường. Người nào đã trói nàng ở đây, nàng mơ mơ màng màng nhớ lại đã vật lộn với tên đeo mặt nạ và nàng không còn nhớ gì sau đó nữa. Nghe tiếng lách cách của dây xích, nàng giật mình hoảng sợ. Chúa ơi! Hắn bắt mình vô đây để làm gì. Tối quá! Mình đã ngất xỉu bao lâu rồi. Trời bên ngoài chắc có lẽ đã tối. Nàng cố gắng gượng dậy, vừa lạnh vừa đói. Từ sáng tới giờ nàng chưa có hột cơm nào trong bụng, cũng bởi đi cho kịp buổi rao giảng sáng nay. Nhờ vậy mà nàng quên đi cái sợ trong chốc lát.
– Có ai ở đây không ? Bắt tôi để làm gì ? – Nàng thử gọi.
Không có tiếng trả lời.
– Có ai không! Làm ơn … – Nàng gọi lớn hơn.
Vẫn không một ai trả lời nàng.
Nàng giật dây cho bốn cái xiềng sắt khua nhau leng keng. Càng lúc càng mạnh. Mười phút trôi qua, vẫn không một động tịnh ngoài những tiếng nàng làm ra và tiếng gió thổi phù phù thông qua từ vệt sáng. Nàng hơi hoang mang, biết là sớm muộn gì kẻ xấu cũng lộ mặt. Nhưng trong tình cảnh này 1 phút cũng dài hơn 1 ngày. Nàng quỳ xuống, nhớ tới lời Kinh. Nàng lẫm nhẫm đọc. Nhờ vậy mà nàng bớt thấy đói. Nàng đọc kinh không biết bao lâu, mệt lã nàng thiếp đi.