VN88 VN88

Cuộc đời nữ tu bị bắt cóc và hành hạ thân xác

Quỳnh Mai ngồi dậy. Nàng thấy hơi lạnh. Cái lạnh của thời tiết và cái lạnh ớn vào tận sống lưng khi nghĩ đến chuyện vừa rồi. Mau mắn đến bên thùng nước để rửa mặt, nàng kỳ cọ rất lâu, làm đỏ hết cả da mặt. Rồi nàng tắm thật kỹ lưỡng trước khi mặc quần áo vào. Lên giường, nàng trùm kín mềm lại. Nhớ tới ban nãy, nàng cắn răng ngậm ngùi để rồi bật lên tiếng khóc khôn nguôi.

Sau đó, hắn có trở xuống để thăm nàng một lần và mang cho nàng một cái máy cassette với những bản nhạc Thánh ca mà hắn có. Coi như chuộc lại chút tội lỗi với nàng. Nghe thấy nàng khóc hắn không dám động tới, mà chỉ lui cui dọn dẹp các chén dĩa và thức ăn vức tứ tung trên nền nhà, rồi trở lên nhà trên.

Đêm đó trời trở lạnh. Hắn giật mình thức giấc sau một cơn ác mộng kinh hoàng. Chợt nghe tiếng ho ở bên dưới, hắn lò dò mặc áo quần lại, cầm đèn cầy bước xuống phòng thăm nàng. Quỳnh Mai nằm co ro như con tép bị luộc chín, nàng ho đui đũi đến lồng cả phổi nên âm thanh nghe khản đặc.
– Cô có sao không ? – Bằng một giọng sốt sắng, hắn hỏi.
Quỳnh Mai không đáp, tiếp tục ho.
Hắn bước chầm chậm đến sát giường nàng, đưa đèn soi lên cao để nhìn cho rõ nàng. Nàng trùm kín cả đầu nên hắn không thấy được mặt. Cái mền run run lên mỗi khi Quỳnh Mai bật lên tiếng ho.
– Cô có sao không … Cho tôi sờ thử trán … Chắc là cô nhuốm bịnh rồi! Ho quá …!
Nói đoạn hắn đưa tay sờ lên đầu nàng qua lớp vải mền.
– Trời ơi, cô nóng hổi à ! Trúng gió rồi ! … Để tôi cao gió cho – Hắn thốt lên.
– Không cần anh lo cho tôi … Anh đi đi ! – Nàng thào thào qua hơi thở.
– Không được. Trúng gió rồi sẽ trở nặng thêm nếu …
– Để cho tôi chết đi còn tốt hơn.
– Cô giận tôi à – Hắn nói .
– Giận anh … – Nàng cười khỉnh qua hơi thở – Giận anh làm chi ? Tôi giận tôi thì đúng hơn.
– Cho tôi xin lỗi mà !
– Không cần xin lỗi tôi đâu. Chỉ tại tôi thiếu hiểu biết ! Tôi tưởng sẽ thay đổi được anh.
– Tôi không biết tại sao tôi làm vậy, chính tôi còn không biết tôi là ai! Lúc đó tôi như thấy mình là một kẻ khác … Tôi đáng chết … đáng chết!
– Anh đừng biện luận nữa, việc anh làm chỉ để cho Chúa phán xét – Nàng ho lên – Tôi … ặc ặc … không tin anh đâu …
– Biện luận … Tôi chỉ nói lòng thật cho cô hiểu …
– Tôi không cần hiểu … Anh đi đi !
– Tôi nhất định phải cạo gió cho cô mới được … dù muốn dù không.

Nói rồi hắn nhanh nhẩu bỏ đi và trở về với hộp dầu cù là cùng cái đồng hồ để bàn của hắn. Đặt cẩn thận cái đồng hồ lên đầu giường nàng, mang cây đèn cầy tới soi sáng, hắn mới mở hộp dầu ra. Quỳnh Mai ho lên sù xụ trông có vẻ thểu não lắm. Đỡ nàng dậy, hắn kéo mền xuống. Quỳnh Mai với mái tóc lù xù có vẻ uể oải vô cùng. Tứ chi nàng bủn rủn cả nên không muốn phản kháng gì nữa. Nàng ngồi im, để cho hắn vạch áo nàng lên, hai mắt nàng nhắm chặt, cảm thấy đầu mình nặng chình chịch như có ai đang bổ búa xuống hai bên thái dương của nàng. Cứ thế, hắn cạo miết trên lưng nàng. Các vết gió hình xương cá nổi oằn lên như các lằn roi quất, đỏ chạch. Hắn cạo luôn gáy cho nàng trước khi đỡ nàng nằm ngửa ra để cạo lên ngực nàng. Quỳnh Mai muốn chống cự lắm khi hắn chạm vào vú nàng, song vì quá mệt mỏi nên nàng cứ để yên cho hắn. Cạo gió xong, hắn thoa dầu khắp người nàng. Nàng thấy cả người ấm hơn trước, đầu bớt nhức đi nhiều. Lúc này nhìn lại mới thấy ngực mình mở trần ra, nàng mau mắn khép vạt lại. E thẹn nói:
– Cám ơn anh. Anh đi ra được rồi … cho tôi nghỉ.
Hắn đứng đó trông nàng thêm chút nữa. Đợi cho nàng trùm kín mền lại, có vẻ đã thiếp đi rồi hắn mới bỏ đi. Lát sau hắn có trở lại với một cái nồi bốc khói trên tay và một cái mền vải khoác trên vai.
– Cô ngồi xuống đây, xông thuốc này sẽ giải cảm. Nhà tôi không có thuốc nên chỉ có cách này mới mau hết bịnh – Hắn nói và lay nàng dậy.
Quỳnh Mai lừ đừ nương theo cánh tay của hắn để ngồi dậy. Hắn bồng nàng đặt lên một cái miếng ván để trên sàn nhà. Rồi đặt cái nồi thuốc nóng cạnh nàng trước khi phủ khắp người nàng với cái mền bông hắn mang theo.
– Cô ngồi yên đó năm phút cho mồ hôi vả ra thì sẽ giải được cảm. Tôi hay làm cách này từ nhỏ tới lớn, rất có hiệu quả. Thuốc này xắt ông thầy giỏi lắm!
Quỳnh Mai không đáp lời hắn theo thông lệ hắn hỏi. Có lẽ vì nàng quá mệt mỏi và cũng có lẽ nàng đang bận tâm trong lòng với những gì hắn đang làm cho nàng. Từ ngày nàng rời gia đình đi tu, thì đây là lần đầu tiên có người chăm sóc tỉ mỉ cho nàng khi lâm bệnh. Nàng bỗng thấy lòng mình nhẹ tênh đi, bao thù ghét đối với hắn chợt tan biến …

VN88

Viết một bình luận