VN88 VN88

Cu em vừa to vừa dài thích quá – Truyện 18+

Tôi cướp lời: “Thì em ghét cá nhân anh là một chuyện, nhưng tương lai của em là cái project này. Làm xong project này em có thể xin việc nhiều công ty ngoại quốc. Lúc đó lương em vài ngàn rồi có thể giúp gia đình thoải mái. Không vì những hạt sạn nhỏ mà bỏ cả nồi cơm.”Cô gái có vẻ do dựTôi nói tiếp: “Anh xin lỗi em. Nhưng em cho anh có cơ hội làm quen em nhé!”Cô gái trố mắt ngạc nhiên.Không chờ phản ứng, tôi nắm tay cô gái: “Anh rung động và thích em lắm!”Cô gái rút tay và chạy ra cửa như tôi đến cửa trước và cô gái va vào tôi và tôi ôm chầm cô gái.Tôi nói: “Anh thích em! Em hớp hồn anh”.Tôi thả cô gái ra để cô gái đi.Những ngày sau đó, tôi làm tĩnh và xem cô gái như mọi người khác. Tranh luận, phản bác, đồng ý, thuyết phục … làm cả nhóm sôi động với project. Người Việt mình giỏi lắm nhưng đất nước còn nghèo.Cô gái chứng tỏ bản lĩnh và kiến thức cho nên tôi giao dần chức năng trưởng nhóm cho cô để cô gái có điều kiện học hỏi khả năng quản lý. Tiếc là Anh Văn cô ta kém quá. Tôi bảo đi học thêm.Giữa tôi và cô ấy rất ít lời, ít trao đổi, chỉ thảo luận nhiều khi có mặt trong nhóm.4 tháng trôi qua không có gì đặc biệt vì chủ đầu tư của project luôn hài lòng mọi hạng mục. Đúng là sức trẻ của tuổi trẻ Việt Nam có khác. Khi mọi người biết tìm đến con đường chung và bỏ qua những xung khắc thì việc gì cũng xong.Tôi đã làm nhiều dự án cho nên tôi có nhiều kinh nghiệm. Có những kinh nghiệm không thể chia sẻ mà phải trải qua.Một hôm, cô gái giữ tôi lại khi đi về và hỏi:- Tại sao anh lo giúp tui?- Tại vì anh mến em nhất trong nhóm và anh muốn chuộc lỗi …- Không phải anh mưu tính gì ở tui? – Cô gái hỏi một cách ngây ngô.- Anh mưu tính gì: tình cảm, tình dục,…. Tại sao phải trả giá bằng sự giúp đỡ chân tình? Em suy nghĩ đi. Nếu cần thì anh có thể chiếm đoạt dễ dàng và không cần ở em đâu. Không ai vì một chuyện thoã mãn nhỏ mà làm việc dài hơi và đầu tư lâu. Chỉ có sự thương mến mới làm đuợc! Em suy nghĩ lại đi.Và sau đó cô ấy có thái độ khác với tôi và lâu lâu nhìn tôi một cách trìu mến.Cô ấy tên là Lan.Tôi thỉnh thoảng rủ Lan uống nước sau giờ làm việc và rồi rủ xem phim.8 tháng cho một project, không dài, cũng không ngắn. Project sắp xong nhưng tôi buồn vì không quen sâu sắc với Lan. Giữa Lan và tôi vẫn có khoảng cách.Một hôm Lan hỏi: “Anh sống đơn giản quá”.Đúng rồi, thành phố này thanh niên đua đòi quá. Nào là iPhone, nào là xe xịn, nào là laptop để khoe,… Việt Nam mình tốn biết bao nhiêu ngoại tệ để nhập vào. Tôi chỉ dùng “cục gạch” để gọi vì có iPhone cũng chỉ để gọi. Mọi công việc chỉ nằm trong cái netbook nhỏ xíu rẻ tiền mà nhiều người chê cười. Tiền làm ra thì sử dụng đúng, sử dụng đủ, dư thì để dành cho mai hậu hay bịnh tật.- Em cũng vậy! Anh cũng yêu quý sự đơn giản của em!Lan cười. Ít ra giữa tôi và Lan có điểm chung như vậy.- Em năm nay mấy tuổi rồi?- Dạ, em 24 rồi anh!- Em giỏi đó! Anh cở tuổi em thì không được như em!Lan đỏ mặt cười. Tôi giờ 31, hơn Lan 7 tuổi.Ngày kết thúc project thì chủ đầu tư vui mừng hồ hởi vì project làm tốt hơn mong đợi. Tôi tranh thủ giới thiệu Lan cho nhiều người để hòng những project sau những chủ đầu tư mời Lan làm thông qua công ty cung cấp lao động trí tuệ của Lan (vì Lan chưa làm chính thức cho công ty nào, chỉ đi làm theo project)

VN88

Viết một bình luận