Hiện tại tôi thấy mình chán ngán với cuộc sống này. Tôi nên tiếp tục hay không tiếp tục với người chồng của tôi đây? Người chồng mà luôn coi tôi chẳng ra gì, bực lên thì xưng tao mày, nóng lên thì chửi vợ ngu như con ch*, điên lên thì nghiến răng đòi giết.
Những khi như thế tôi chỉ biết ôm con im lặng. Tôi chịu đựng vì qua bao trận đòn tôi nhận ra bất cứ một lời nào nói ra lúc ấy sẽ chỉ khiến tôi thêm đau đớn mà thôi. Những lúc ấy, anh ta hay cười tự mãn và nói rằng: “Cuối cùng thì con vợ mình cũng hiểu ra được một điều. Đó là, là đàn bà thì sẽ bị đánh. Bị đánh ít hay đánh nhiều thôi”.
Nhưng tôi im lặng không có nghĩa là chấp nhận. Tôi thấy mình cứ phải chịu đựng, tôi không làm được như mẹ chồng tôi dạy. Bà vẫn thường bảo tôi, rằng phải khôn, phải khéo thì sẽ không sao, còn dại thì sẽ bị ăn đòn. Rằng xưa bố chồng tôi đánh mẹ, mẹ quỳ xuống xin bố thế là bố không đánh mẹ nữa.