Sắm sửa cho vợ con với anh ta cũng là 1 điều hết sức xa xỉ. Tôi ấm ức vì bố mẹ cho tôi bao nhiêu tiền, tôi chỉ toàn để trả nợ cho cái ngu mà tôi đã nghe theo anh ta. Anh ta bới ra cho đã xong bỏ đó, rồi đi Sài Gòn làm. Còn tôi ôm con ở lại nghe người ta tới đòi tiền sỉ vả đủ điều. Anh ta cũng không 1 ngàn gửi về nên bố mẹ tôi giúp tôi trả nợ gần như tất cả.
Tôi thấy mình nhu nhược và bất hiếu. Tôi làm khổ cả bố mẹ mình. Và giờ đây anh ta cao giọng chửi vào mặt tôi: “Mày chẳng làm được cái tích sự gì trên đời”.
Tôi quyết định gửi con đi học và tìm việc làm. Cuối cùng anh ta cũng đồng ý cho tôi như vậy. Tôi loay hoay tìm việc với tấm bằng và “kinh nghiệm” bao năm ở nhà nội trợ chăm con. Anh ta cười khẩy và coi tôi là một đứa ngu dốt.
Không ít lần tôi chán ngán và muốn bế con bỏ đi một nơi nào đó. Nhưng làm như thế khác gì anh ta ngày đó. Tôi không thể bỏ con về nhà ngoại được, vì chắc chắn anh ta sẽ lại về lén bế con đi. Và nếu lần này anh ta bế con đi, tôi chắc chắn sẽ chẳng thể tìm lại con được.